Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 39 : Rối trí

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Người ta thường nói rằng, trên đời này không có gì gọi là vĩnh cữu kể cả đó là tình yêu. Nhưng với tôi... tình yêu chính là thứ thiêng liêng và vĩnh cữu, nó không bao giờ tự mất đi mà chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác.



Kể từ khi gặp anh, một cậu bạn cùng trường đầy sự lạnh lùng quyến rũ, một cậu bạn cùng trường luôn trêu chọc nhưng lại quan tâm cô sâu sắc. Và hiện tại lúc này, một người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ, một vị vua oai phong và mưu lượt… thương dân như con. Có điều hiện tại có chút nhầm lẫn, anh ta không hề có ý định cứu cô cùng chạy thoát thân mà chỉ nhếch môi cười dửng dưng dù cô đang bị trói chặt.



- Triệu Tuấn Phong, có chết ta cũng sẽ quay về tìm huynh… sẽ cả đời đeo bám huynh. - Ngọc Hân không còn nhìn thấy Tuấn Phong nữa… bóng tối bao phủ khắp nơi trong khu rừng vắng...bóng trắng của anh cũng dần tan biến.



Tiếng hét của cô vang vọng núi rừng, những con thú giật mình chạy náo loạn khắp nơi khiến tiếng động càng thêm phần kì dị. Lúc này Ngọc Hân mới thật sự cảm thấy sợ, cô không sợ chết… chỉ là cô sợ cái cảm giác bị bỏ mặc một mình, cảm giác như sẽ không còn có thể nhìn thấy Tuấn Phong nữa.



- Nhưng… là Tuấn Phong hay Uy Phong… thật ra là bản thân mình đang nghĩ đến ai? - Ngọc Hân khẽ cuồi đầu nhắm mắt lại… hình ảnh chàng trai cầm trên tay thanh gươm với vết thương túa máu hiện ra, cô liền lắc đầu mở mắt ra nhưng phía trước chỉ toàn màu đen tối.



Tiếng xòa xạt gần hơn, gần hơn nữa… cô nghe tiếng gầm gừ của nhưng con thú hoang, tiếng săn mồi vào đêm của mãnh thú.



Triệu Tuấn Phong chỉ muốn trêu chọc tên nhát gan yếu đuối Đồng Lân kia một chút vì hắn ta dám hành xữ vô lễ với anh, nhưng thật sự không thể hiểu nỗi tên nam nhân kia… một câu kêu cứu mạng cũng không có…



- Hay là sợ đến ngất đi rồi. - Tuấn Phong tự hỏi.



Anh nhanh chóng bước về nơi Đồng Lân vẫn còn bị trói, tuy nhiên vẫn không nói một lời.



Ngọc Hân nghe tiếng bước chân ngày một gần mình, cô hoàng sợ đến mức không còn thốt ra tiếng…



- Uy Phong, cứu em… - Cô cảm nhận được tiếng bước chân dặm lên lá khô càng lúc càng tiến gần về phía mình… bỗng dưng lại hét lên…



Là cô vừa gọi Uy Phong ư…



Triệu Tuấn Phong hơi nhíu mày, người nam nhân mang tên Uy Phong kia là ai… rất quan trọng với Đồng Lân ư, vì sao lúc nguy hiểm nhất tên tiểu tử này lại gọi tên hắn ta.



- Không có Uy Phong, có Triệu Tuấn Phong ta mà thôi. - Tuấn Phong khẽ lên tiếng. - Ta không phải đến để cứu ngươi, chỉ muốn tự tay mình trừng trị ngươi.



Tuấn Phong cởi trói cho Ngọc Hân, tuy nhiên lại đứng cách xa cô giống như sợ bị lây dịch bệnh. Anh lên tiếng:” Ngươi không được phép đến gần ta… nếu sợ bị chém đầu thì ra khỏi khu rừng này nên cút khỏi mắt ta.”



- Hoàng thượng, là ngài sợ thiên hạ biết chuyện tôi và ngài hôn nhau ư? - Ngọc Hân bật cười.



- Đồng Lân, đừng thấy ta không trị tội ngươi mà cuồng ngôn… ta có thể ngay tại nơi này ban cho ngươi cái chết. - Triệu Tuấn Phong nghiêm mặt.



- Tôi còn muốn ngài tự tay giết chết tôi… như thế tôi có thể thanh thản mà ra đi. - Cô đáp.



- Nhà ngươi… nhà ngươi… thật là chọc ta tức chết mà. - Triệu Tuấn Phong thật sự muốn một chưởng mà giết chết tên tiểu tử trước mắt. Nhưng bản thân không phải là kẻ có thể tùy ý hạ sát bất cứ ai.



Trời đã nhá nhem sáng, anh và cô đã đi được xuống lưng chừng núi… mọi thứ có thể lờ mờ nhìn thấy… cô thấy vết thương trên tay anh bắt đầu rỉ máu nhiều hơn, có lẽ là do vận động mạnh.



- Tay huynh vẫn còn chảy máu. - Ngọc Hân nhanh chóng bắt lấy tay Tuấn Phong mà nói.
- Tứ vương gia, ngài tha giết chết nô tài. - Tiểu Lôi Tử than khóc.



Tiếng cánh cửa vang lên khiến cả Tiểu Lôi Tử và Tuấn Quốc như đứng tim, không phải bà ta đi nhanh như vậy chứ…



- Tuyết Sương. - Tuấn Quốc khẽ nói.



- Muội có cách. - Tuyết Sương nói.



- Là cách gì? - Tuấn Quốc không còn lựa chọn nào khác.



- Khi Hoàng thái hậu đến tìm gặp Hoàng thượng, Tiểu Lộ tử ngươi hãy nói rằng Hoàng thượng đi đến thắp nhang lạy Hoàng phi nương nương quá cố… bà ta sẽ không đến tận nơi đặt bài vị của Hoàng phi mà tìm Hoàng thượng đâu.



- Vì sao người biết chắc điều đó.



- Cứ làm theo cách của ta…



Tuyết Sương vừa dứt lời đã có lệnh truyền Hoàng thái hậu nương nương giá đáo… Tuấn Quốc và Tuyết Sương nép người vào bên trong… khoảng cách của cả hai gần nhau trong gang tấc.



- Hoàng thượng đâu? - Hoàng Thái Hâu hỏi.



- Thưa Hoàng thái hậu nương nương, Hoàng Thượng đã đến chổ của Hoàng phi nương nương mà lạy mẫu thân…



- Ngươi là tiểu thái giám thân cận của Hoàng thượng, ngươi không theo Hoàng thương sao còn ở lại trong cung?



- Dạ bẩm Hoàng thái hậu nương nương, đó là Hoàng Thượng ra lệnh không ai được phép đi theo.



- Nếu ta đến Điện Hoàng phi không gặp Hoàng thượng ở đó, thì cái đầu của ngươi khó giữ. - Hâm doa.



- Hoáng thái hậu bớt giận… Hoàng thượng đi đến điện Hoàng phi sau đó nhã hứng đến nơi nào nô tài không thể quản… xin Hoàng thái hậu nương nương ân xét.



Miêng lưỡi của Tiểu Lộ Tử nổi tiếng là lanh lẹ nhất Hoàng cung… xem ra đóng vai diễn này không một chút sợ sệt.



- Ai da cũng không làm khó nhà ngươi, người đâu hồi cung. - Hoàng thái hậu quay lưng bước đi…



Tiểu Lôi Tử dùng tay lau giọt mồ hôi trên trán mình… vừa rồi ánh mắt dò xét của Hoàng thái hậu khiến hắn ta như muốn rơi tim.



- Thật may là đã không sao, Tuyết Sương cáo từ. - Cô ta bước đi.



Tuấn Quốc kéo bàn tay Tuyết Sương lại mà hỏi:” Ta có việc cần hỏi biểu tỷ tỷ đây…”|