Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 41 : Người hầu

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Cô đang gòng mình để bọn người đó đang tiến lại phía cô hung hăng thì có một giọng nữ nhân lên tiếng.



- Không ngờ đại công tử nhà họ Trần lại ỷ đông hiếp yếu, ức hiếp một tiểu cô nương ư?



- Tưởng ai cả gan dám xen vào chuyện của Trần Lập Xương ta… thì ra là Trân Trân tiểu thư.



- Giữa đường thấy chuyện bất bình rat ay giúp đỡ chính là những gì mà thầy đã dạy. – Trân Trân đáp.



- Chúng ta đã không còn cái thời học chữ chung thầy… tiểu thư đừng mang ông ấy ra hù dọa ta. – Trần Lập Xương đưa chiếc quạt đi về phía Trân Trân mà nói. – Hình như cô hiểu nhầm chuyện gì rồi nhỉ, tên tiểu tử này đắc tội với ta… ta đang trị tội hắn không hề ức hiếp cô nương nào?



- Con mắt của ngươi đúng thật là kém cỏi từ khi còn bé. – Trân Trân nhếch môi cười nhìn Trần Lập Xương mà nói. – Đây là một nữ nhi…



Trần Lập Xương đưa mắt về phía Ngọc Hân mà dò xét… tuy hắn ta có dáng người thấp bé nhưng rõ rang là một nam nhân…



- Nói cho hắn ta biết, cô là nữ nhân. – Trân Trân nói.



Ngọc Hân thấy hết cách… nếu như không nhận là nữ nhân có lẽ sẽ bị hắn ta cho no đòn… Còn làm mất mặt vị cô nương nghĩa hiệp đã ra mặt giúp 



cô.



- Đúng vậy, ta là nữ nhân.



- Lấy gì để chứng minh chứ. – Trần Lập Xương không tin.



- Nếu ta chứng minh được cô nương đây chính thực là nữ nhân, ngươi sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. – Trân Trân nói.



Giữa bàn dân thiên hạ đang bu quanh mà dò xét… một đại thiếu gia mà tính toán với nữ nhân cũng không phải là đáng mặt nam nhi… Hắn ta bèn gật đầu…



Trân Trân kéo Ngọc Hân và một nữ tỳ đi theo mình vào một khách điếm ngay gần đó mà thay đổi y phục cho Ngọc Hân… lại trang điểm lên gương mặt cô chút phấn son thường tình. Hiện tại không còn ai nhận ra đây chính là chàng thanh niên nhỏ con khi nãy.



Bước ra từ khách điếm, Ngọc Hân khiến bàn dân thiên hạ đều há hóc ngạc nhiên vì khi nãy bước vào là nam nhân còn hiện tại chính là một mỹ nhân xinh đẹp.



- Ngươi thật sự là nữ nhi ư?



- Thì tôi đã nói rồi mà. – Ngọc Hân đáp.



Trần Lập Xương nhìn Trân Trân rồi tức giận rút người mình mà bỏ đi… trong long giận như lửa đốt liền bừng lên suy nghĩ… là nhất định sẽ phải đưa Trân Trân kia về Trần phủ gia làm nương tử.
Triệu Tuấn Quốc hiểu ra mọi chuyện, xem ra là Hoàng Thượng còn quá nặng tình với Tuyết Sương kia… Anh không muốn nói điều gì nữa, đành cuối đầu.



- Tai sao không trả lời trẫm?



- Hoàng Thượng, bạn bè chỉ nói chuyện phiếm mà thôi… đệ chỉ nói rằng ngày xưa cô ấy đã sai lầm khi chọn Thái tử mà thôi. Có lẽ vì quá xúc động về hồi ức mà rơi lệ.



- Đó là tất cả? – Tuấn Phong hỏi.



- Vâng, thưa Hoàng thượng.



Tuấn Quốc là một người nhất bật trung thành và chưa bao giờ gian dối với Tuấn Phong… lúc nãy có lẽ là vì quá tức giận nên mất đi lí trí mà nghi ngờ Tứ đệ này…



- Trẫm muốn nghĩ ngơi, cho đệ lui… Tuấn Quốc, xin lỗi vì đã nghi ngờ đệ.



- Tuấn Quốc cáo lui. – Anh cúi đầu. – Đã khiến Hoàng Thượng bận long.



Tuấn Quốc rồi khỏi Hoàng cung, đi đến một cây cột cao lớn liền tựa người lên… nhắm mắt lại mà nhớ đến chuyện đêm đó….



- Tuấn Quốc, huynh muốn nói gì. – Tuyết Sương hỏi.



- Từ hôm nay, Tuyết Sương cung phi đừng đến tìm Hoàng Thượng nữa… triều thần và cả tôi cũng sẽ không chấp nhận cô.



- Muội biết… nhưng chẳng phải điều đó là do Phong ca quyết ư? – Tuyết Sương nói. – Ngày trước huynh cũng rất yêu thương muội, vì sao hiện tại lại lạnh lung như vậy… là vì muội không đáp trả huynh ư?



- Bởi vì Tuyết Sương ngày xưa ta biết và Tuyết Sương cung phi hiện tại quá khác biệt. – Tuấn Quốc lắc đầu. – Chuyện ngày xưa đừng nhắc đến nữa, nhưng ta muốn hỏi cung phi vì sao biết Hoàng Thái Hậu sẽ không đến điện của Ngọc phi.



- Chuyện… này… chuyện… này…. – Tuyết Sương ấp úng.



- Có phải cô biết điều gì uẩn khúc sau cái chết của mẹ ta. – Tuấn Quốc nắm chặt bàn tay của Tuyết Sương.



- Tôi không biết gì cả, mau buông ra… - Tuyết Sương giằng co…



- Tuyết Sương… con người của cô thật nham hiểm. – Tuấn Quốc mắng. – Rồi tôi sẽ lột trần bộ mặt thật của cô.



Tuyết Sương kia giằng lại bàn tay của mình thoát khỏi Tuấn Quốc… nhanh chóng lao ra khỏi Hoàng cung mà bỏ chạy…