Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 53 :

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Tin tức Triệu Tuấn Phong rời khỏi cung đã đến tai Hoàng thái hậu, người đàn bà này luôn nuôi hy vọng lật đổ Triệu Tuấn Phong để đưa người em trai của mình lên ngôi vua. Triệu Quốc diệt vong, sẽ mở trang sử mới cho họ nhà Trần. Hoàng thái hậu nhanh chóng cho mời Tể tướng vào cung, bàn kế sách tuyệt mật.



- Tham kiến Hoàng Thái Hậu. - Tể tướng được triệu vào cung, biết chắc là tỷ tỷ có tin tức cần trao đổi liền nhanh chóng hồi cung.



- Biểu đệ, nơi này không có ai, đệ không cần phải đa lễ. - Hoàng thái hậu nhanh chóng nói.



- Tỷ tỷ gọi đệ vào trong cung gấp rút, là có chuyện gì muốn bàn bạc? - Trần tể tướng nói.



- Tên Triệu Tuấn Phong trong vài ngày tới sẽ di hành ra khỏi cung, lần này có lẽ nó sẽ về huyện Thái Hòa… với cái nơi hẻo lánh đó, chúng ta có thể dễ dàng hành thích hắn ta mà không ai hay biết. - Hoàng Thái hậu nói tiếp. - Trần Tuấn Quốc có lẽ cũng đi theo, cứ đổ hết tội lên đầu nó… sẽ không còn ai quá nguy hiểm nữa.



- Đại tỷ, tin tức này nếu là chính xác, nghĩa là cơ hội của chúng ta đã tới. - Trần tể tướng nói. - Thằng nhãi ranh đó miệng còn hôi sữa, lại ra oai sai khiến bổn quan… thật là tức chết đệ.



- Phải nhẫn nhịn một chút, để hoàn thành việc lớn. - Hoàng Thái Hậu khẽ nhếch môi nói. - Rồi Trần gia chúng ta sẽ có được thiên hạ, Triệu Quốc sẽ thuộc về tỷ đệ chúng ta.



- Đại tỷ, đệ sẽ nhanh chóng quay về phủ… sai những tên sát thủ võ công cao cường nhất để giết chết bọn chúng… không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. - Trần tể tướng nhanh chóng cáo lui… giang sơn này, đã là ao ước của lão ta.



TRần Tể Tướng quay về phủ tể tướng, nhanh chóng ra lệnh cho bọn sát thủ của mình chuẩn bị sẵn sàng… chỉ cần ông ra lệnh sẽ nhanh chóng trừ khử bọn người của Triệu Tuấn Phong khi vừa bước chân ra khỏi kinh thành.



******************************



Đồng Lập bắt mạch cho Tịnh Yên, cặp chân mày của ông khẽ nhíu lại vì hiện tượng kì lạ này, đập lúc mạnh lúc yếu, sắc khí của Tịnh Yên cũng đã chuyển biến mà hồng hào hơn. Bao nhiêu năm trải qua nghề y, ông chưa từng phải suy nghĩ đắn đo nhiều như vậy.



- Đồng Lập, nàng ấy đã ổn chưa? - Tuấn Phong lo lắng nói.



- Hoàng Thượng, Tịnh Yên bên ngoài sắc mặt hồng hào, tâm trạng cũng có đôi phần tốt hơn… xem như đã không còn gì phải lo lắng. - Đồng Lập nói, thật ra không muốn Hoàng Thượng và con gái nuôi quá lo lắng…



- Như vậy thì đã quá tốt rồi, Đồng… à không, Tịnh Yên… trẫm sẽ đưa nàng quay về huyện Thái Hòa… - Tuấn Phong nói, vì Tịnh Yên đã nhất quyết yêu cầu anh phải gọi cô bằng cái tên đó… không được phép gọi là Đồng Lân.



Đồng Lập ngạc nhiên bèn hỏi:” Hoàng Thượng, về huyện Thái Hòa ư… người vì sao phải đích thân vi hành đến nơi ấy.”



- Không có gì quan trọng, chỉ hy vọng Tịnh Yên quay về nơi chốn cũ có thể lấy lại kí ức đã mất. - Tuấn Phong không muốn nói cho Tịnh Yên biết rằng triều thần không muốn anh lập cô làm hậu



- Huyện Thái Hòa ư, Tịnh Yên sinh ra ở nơi có tên là huyện Thái Hòa sao? - Cô khẽ nói.



- Thật ra, chuyện là Đồng Long một lần lên núi tìm thuốc đã phát hiện ra con bị ngất trong rừng nên đưa con về nhà… Còn con là người ở nơi nào ta đều không biết, vì con trước kia nhất định không nói.



Tinh Yên dù suy nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, trong đầu cô chỉ lảng vảng hình ảnh của những tòa nhà cao tầng, những làn xa chạy khắp mọi nẻo đường… và cả người đàn ông có gương mặt hệt như Tuấn Phong, nhưng cô có cảm giác rằng người đó không phải anh.
Cả buổi học cô đều nghĩ vể Uy Vũ… gia cảnh của hắn ta còn thê thảm hơn cô hiện tại vậy mà hắn ta vẫn không hề tỏ ra một chút yếu đuối. Lại còn đứng đầu cả một tập đoàn lớn như Phong Vũ… nếu là cô có lẽ cô đã ngã gục tự khi nào. Tiếng chuông reo đến giờ ra chơi, Bích Trân không xuống cantin như mọi ngày mà lảng qua khu lớp 12B, cô nhìn vào nhưng không tìm thấy Uy Vũ đâu cả… cũng không tiện hỏi bất cứ ai… cứ thế ngày này qua ngày kia đều đi qua tìm nhưng không thể gặp.



- Kì lạ, hắn ta không đi học ư? - Cô khẽ nói.



- Em gái, để ý ai trong lớp bọn anh ư… bọn anh để ý ngày nào em gái cũng đến đây nhìn vào lớp nhé. - Một bọn con trai trêu chọc, vì dáng vẻ của Bích Trân như một cô bé cấp hai chưa chịu lớn…



- Các người xem lại mình đi, là tôi tìm Uy Vũ. - Bích Trân tức giận đáp.



Bọn con gái trong lớp nghe vậy đều đưa mắt nhìn cô… còn bọn con trai thì cưới rú lên như gặp phải chuyện gì thích thú.



- Thì ra là muốn tìm Uy Vũ tỏ tình sao… mới chuyển đến đây ư? - Bọn con trai cười lớn. - Cả trường ai chẳng biết cậu ta chẳng bao giờ học hành gì, đến trường là chui vào phòng y tế mà ngủ.



- Sao các cậu biết tôi không học hành gì? - Giọng nói từ phía sau Bích Trân vang lên, khiến cả đám con trai trước mặt cô lảng đi, không còn dám cười đùa nữa.



Bích Trân quay lại, nhìn thấy chính là Uy Vũ đang đứng phía sau lưng mình.



- Tôi…



Cô chưa kịp nói gì, Uy Vũ đã xách chiếc ba lô của mình ra phía sau… bước ngang qua cô như không quen không biết mà vào lớp.



- Này.. - Cô quay lại gọi.



Uy Vũ đứng lại, nhưng không quay lại nhìn.



- Tôi có chuyện cần nói với anh đó, Uy Vũ. - Bích Trân nói.



- Tôi không muốn nghe. - Anh nói xong bước thẳng vào lớp.



Cô nhanh chong bước theo anh, nắm lấy ba lô của anh mà kéo lại:” Này, nếu nói về chuyện con của chúng ta, anh có muốn nghe không?”



Câu nói của Bích Trân, khiến cả lớp 12B trố mắt lên nhìn cả hai người… hai tên vệ sĩ cũng giật mình khi nghe tiểu thư lại nói như vậy… bọn họ theo cô 24/24 làm sao có thể như thế được.



Uy Vũ nhếch mép cười đểu, anh không quay lại nhìn cô, tay thả luôn chiếc cặp mà bị cô giữ lại, bàn tay cho vào túi quần thông thả nói:” Để nó mang họ mẹ đi.”



Câu nói của anh, làm cả lớp như bị lao xuống vực thảm… tin sốt dẻo này, có lẽ ngày mai sẽ in đầy trên các mặt báo….