Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 58 : Tịnh Yên, nàng đang ở đâu?

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


- Tịnh Yên… Tịnh Yên… nàng đang ở đâu… - Tuấn Phong dùng tay ôm ngực, đau đớn tiến về phía trước tìm cô… nhưng phía trước chỉ có tiếng vọng lại từ núi rừng, tuyệt nhiên Tịnh Yên đã biến mất không chút dấu vết sau một trận gió lớn.



Tiếng gọi thê lương, ánh mắt đầy sầu bi… một mình Triệu Tuấn Phóng bước từng bước đi về phía khu rừng hoang vắng, vừa đi vừa gọi tên người con gái mà anh vô cùng yêu thương, người có thể cùng sống cùng chết cùng anh, tuyệt nhiên chỉ có thể là Tịnh Yên.



Trên cành cây cao, rơi xuống một chiếc khăn tay có thêu hình cánh bướm vàng, Tuấn Phong cúi người nhặt chiếc khăn tay kia liền nhận ra chính là của cô, trên chiếc khăn ấy còn vươn vấn mùi hương nhẹ nhàng của cô… Anh gào lên trong tột cùng đau đớn:” Tịnh Yên… nàng đâu rồi…”



Chỉ còn một cô gái bình an vô sự ngồi trong xe ngựa kia… Liên Hương bước xuống xe nhìn mọi thứ xung quanh, đôi môi hơi nhếch lên… tiền về phía Tuấn Phong, thanh gươm của tên sát thủ được cô ta nhặt lên…



- Triệu Tuấn Phong, ngươi phải chết…- Liên Hương vung gươm lên cổ Tuấn Phong… cô đã đợi ngày này khá lâu rồi, nào ngờ lại có cơ hội tốt như vậy. Từ đầu chỉ muốn lấy lòng tin từ bọn chúng, nào ngờ trời dẹp đường sẵn cho cô ta.



- Thì ra… lại là một tên phản tặc. - Tuấn Phong nhìn Liên Hương, thì ra bên ngoài có quá nhiều kẻ gian xảo… vì sao một cô nương thường tình lại muốn giết anh.



- Không ngại giới thiệu cho ngươi biết, ta là Trần Liên Hương, con gái nuôi của Tể Tướng. Triệu Tuấn Phong, nhiệm vụ của ta chính là lấy mạng của nhà ngươi, lời cha khó cãi… đi xuống suối vàng cũng không nên oán trách ta. - Trần Liên Hương nhếch môi nói, ánh mắt nhìn Tuấn Phong gương mặt không lộ một nét lo sợ.



**************************



Tịnh Yên tỉnh lại, cảm giác xung quanh cô rất lạnh lẽo… nơi này rất kì là như một hang động rộng lớn với những ánh sáng loang lỗ trên những vách đá được dựng lên rất bài bản. Cô nhìn về phía trước, là một ông lão đang mĩm cười nhìn cô, cô vì sao lại ơ nơi này… không phải đã bị cơn gió kia cuốn đi tưởng chừng như tan xác…



- Ông là ai? - Tịnh Yên nói. - Đây là nơi nào…



- Tỉnh rồi ư. - Ông lão bước tới nói.



- Tuấn Phong, huynh ấy đâu rồi. - Cô nhìn xung quanh.



- Cô nương, sứ mạng của cô đã xong… ta sẽ đưa cô về nơi thuộc về cô, rời xa nơi này mãi mãi. - Ông ta đáp.



- Sứ mạng, nơi thuộc về tôi ư. Ông, ông nói điều gì thật kì lạ. - Cô không hiểu, nhanh chóng hỏi.



- Những nơi này, cô nương có cảm thấy quen thuộc không… - Ông lão đưa tay lên làn khói mờ, hình ảnh về một thành phố lớn hiện ra. - Khi cô nương quay về nơi đó sẽ quên hết mọi chuyện ở nơi này… vì vậy, ta sẽ cho cô nương nhìn lại một người mà cô nương muốn khắc ghi nhất.



Tịnh Yên nhìn thấy những khung cảnh mà cô thường mơ thấy trong giấc ngủ hằng đêm, ông lão lại nói đây mới chính là nơi thuộc về cô ư, điều này có nghĩa lí gì, nếu cô thật sự phải đi, phải quên đi anh như lời ông ta nói, như vậy có quá tàn nhẫn với cả cô và anh.



- Tôi không muốn quay về nơi đó, tôi muốn ở lại nơi này… Tuấn Phong đang chờ tôi, tôi sẽ đi tìm huynh ấy. - Tịnh Yên đứng lên quay bước đi.



Ông ta cho cô xem hình ảnh của Tuấn Phong, là anh đang bị Liên Hương kia uy hiếp đòi mạng… Cô chết trân, thì ra cô gái đó chính là thích khách muốn tiếp cận với bọn cô mà dể bề hành động, là cô đã hại anh rồi ư.



- Không… Tuấn Phong… không… - Tịnh Yên hét lên. - Ông… hãy mau cứu huynh ấy, không phải ông có phép thuật sao… mau cứu huynh ấy.



- Cô nương, sống chết có số… ta chỉ làm đúng theo quy định.. - Ông lão nói, sau đó xóa đi làn khói trắng kia… - Người mà cô muốn nhìn thấy nhất cũng đã nhìn thấy, tạm biệt… quay về cuộc sống thuộc về cô, mọi chuyện sẽ tốt hơn.



Tịnh Yên là không muốn đi nhưng một làn khói tráng đục khiến cô chìm vào giấc ngủ dài để xuyên không từ Triệu Quốc về năm 2015.



Liên Hương vừa vung gươm lên liền bị một mũi tên bắn trúng vào vai đau nhói… Cả bọn người họ đều bị thương đến ngất đi, là ai ra tay với cô.



- Mau buông gươm… Tiểu Long này không thích ức hiếp nữ nhi. - Tiểu Long vương cung về phía Liên Hương.



- Ngươi là ai? - Liên Hương buông gươm… tên nhóc này từ đâu chui ra chứ.



- Là thần dân nước Triệu, ta tất nhiên phải bào vệ Hoàng thượng. - Tiểu Long đá thanh gươm ra phía xa… nhìn thấy vết thương trên tay của Liên Hương buông máu liền hạ cung tên, nhanh chóng chói cô ta lại nhưng lại băng bó vết thương kia.




- Cô còn dám nói hai từ” trái cà” tôi sẽ tắt máy ngay lập tức.



- Không, đừng mà… tôi thật sự cần anh giúp.



- Vì sao tôi phải giúp cô.



- Vì tôi… chỉ có quen biết một mình anh ở nơi này. - Cô hạ giọng. - Tôi thật sự không biết phải nhờ ai.



Uy Vũ im lặng vài giây… sau đó lại nói:” Cô muốn gì?”



- Giúp tôi trốn khỏi nhà, ba tôi ngày mai ép tôi bay sang Mỹ.



- Tôi sẽ được gì?



- Gì cũng được, miễn là anh giúp tôi.



- Hợp đồng kí kết… cuộc gọi này tôi đã lưu lại. - Uy Vũ nói xong liền cúp máy…



Uy Vũ lái xe đến bệnh viện, bước vào căn phòng bên trong người anh trai của mình vẫn đang nằm bất động, hơi thở càng lúc càng yếu dần đi. Trên người luôn phải truyền các chất dinh dưỡng và thở bằng máy. Uy Vũ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo gầy gò kia mà thầm khóc… đây chính là lúc anh yếu lòng nhất, chính là lúc con người lạnh lùng kia lộ rõ bản thân anh yếu đuối ra sao..



- Anh, em không tin vào kỳ tích, nhưng em tin rằng anh sẽ không bỏ rơi em, giữa cuộc sống đầy bon chen xô bồ này, không có anh… đứa em này thật sự quá lạc lõng không ai dẫn lối, không ai nâng đỡ, không ai chỉ cho em thấy con đường nào là đúng… Em không thích cái vị trí chán ngấy của anh chút nào cả, anh hãy tỉnh lại mà nhận lấy trách nhiệm mà anh bỏ bê ép em phải giúp anh đi. Còn em, em chỉ cần anh tỉnh lại mà thôi.



Uy Vũ vừa đau lòng vừa nói… ánh mắt đầy bi thương…



Tiếng điện thoại của anh làm náo loạn không gian yên tĩnh…



- Có tin tức gì ư? - Anh vội nói.



- Tổng giám đốc Uy, bọn tôi tìm được một cô gái có dung mạo hệt như trong bức ảnh… là đang nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố.



- Là phòng nào, hả. - Uy Vũ nói.



- Phòng 807, khoa hồi sức. - Hắn ta đáp.



Uy Vũ bật người dậy chạy ngay sang khoa hồi sức… không ngờ bao nhiêu lâu cho người đi dò thám ở tất cả các bệnh viện, cuối cùng cũng đã tìm ra Ngọc Hân, anh tin chắc rằng cô gái ấy sẽ không chết mà.



- Ngọc Hân, là tôi đây, Uy Vũ đây. - Uy Vũ nhìn thấy Ngọc Hân đang nằm trên giường liền vội nói.



Cô gái nằm trên giường bệnh mở mắt ra, nhìn Uy Vũ lạ lẫm:” Anh là ai?”



- Xin lỗi anh là ai, sao lại động vào vợ của tôi. - Một người đàn ông từ cửa bước vào, trên tay cầm một bó hoa lớn.



- Đây là vợ anh ư? - Uy Vũ ngạc nhiên. - Cô ấy tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu hả?



- Này, tôi sẽ gọi bảo vệ nếu cậu còn hành động như vậy… vì sao tôi phải trả lời cậu, vợ của tôi đang mang thai… cậu hãy ra ngoài để cô ấy nghĩ ngơi.



Uy Vũ nhìn về phía Ngọc Hân đang nhìn anh một cách vô cùng xa lạ, cô gái này không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là Ngọc Hân… nhưng cô ấy mang thai ư, là con của người đàn ông kia ư… chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong từng ấy thời gian...