Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 6 : Ăn bánh trả tiền

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Uy Phong đang

đi đến tủ lạnh khui một lon bia cho vào miệng uống, nghe câu nói của cô liền

phun ra ngoài hết. Anh hơi bóp mạnh lon bia khiến nó mốp đi một góc, Uy Phong đặt

lon bia lên bàn, sau đó ngồi xuống như trấn tĩnh những gì mình vừa nghe từ miệng

của một cô gái có lòng tự trọng cao như cô ta.







cần tiền để làm gì? – Uy Phong hơi diệu giọng nói.



Ngọc Hân

không muốn kể ra việc của gia đình mình, càng không muốn lấy lòng thương hại từ

anh ta… Bản thân anh ta mà nói đối với cô là con người xấu xa bỉ ổi, nếu biết

cô gặp khó khăn sẽ càng châm chọc cô mà thôi.



Thấy cô không

trả lời, anh đưa lon bia lên miệng uống cạn một hơi rồi bóp nát lon bia kia mà

quăng vào tường nghe tiếng động chói tai. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức

giận, càng nhìn cô gái quỳ gối trước mặt mình lại càng tức giận. Anh đứng lên

đi về phía cô, bàn tay hơi nâng gương mặt cô lên… ánh mắt anh nhìn cô một cách

khinh bỉ nhất.





Van

xin tôi đi.



Ngọc Hân đưa

mắt nhìn Uy Phong, cổ họng cừng đờ… anh ta đang sỉ nhục cô…





Uy

Phong, tôi van xin anh. – Ngọc Hân khẽ nói.



Uy Phong nắm

lấy tay cô mà kéo đi, cô tay bé nhỏ của cô bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên. Ngọc

Hân rất đau nhưng không hề lên tiếng, cô biết cô đang cần anh ta giúp đỡ chịu đựng

một chút cũng chẳng sao. Anh đẩy cô vào trong phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại…

cô nhìn anh có chút hoảng hốt, nhưng rồi cuối đầu chịu đựng không oán than một

câu nào.





Bắt

đầu đi. – Uy Phong nói.





Anh

muốn như thế nào?





Cởi

hết trang phục trên người cô ra, trước mặt tôi. – Uy Phong nhếch môi nói, ánh mắt

nhìn Ngọc Hân đầy khinh bỉ.



Cô có chút hoảng

sợ, cô nhắm đôi mắt mình lại nhớ đến cảnh mẹ cô đau đớn quằn quại trên giường,

những cơn ho kéo dài không dứt và máu đỏ cả chiếc khăn… những lời bác sĩ nói về

bệnh tình của mẹ, những con số trong giấy nộp tiền… tất cả khiến cô chấp nhận

đánh đổi tất cả… cô sẽ đánh đổi tất cả.





Hối

hận rồi ư. – Uy Phong ngồi trên ghế dựa, nhìn Ngọc Hân bất động liền nói.



Cô không đáp,

mở mắt ra nhìn ánh đèn sáng trưng liền tỏ ra bối rối:” Có thể tắt đèn hay

không, hoặc chỉ để đèn ngủ.”



Uy Phong nhìn

cái nét lúng túng trên gương mặt cô, anh gật đầu rồi đi đến công tác mà tắt đi

ánh đèn chính, toàn căn phòng chỉ còn ánh đèn màu vàng mờ ảo. Trên tay cầm một

ly rượu màu đỏ, anh đưa lên môi mình uống từng hớp nhỏ khẽ nói:





Bắt

đầu đi. – Uy Phong ra lệnh.



Chiếc áo đồng

phục cửa hàng trên người cô vẫn còn ẩm ướt được trút bỏ ra khỏi người cô… rồi từ

từ cô trút bỏ tất cả trước mặt anh. Trong cô hiện tại là sự nhục nhã ê chề, là

đau đớn tột cùng. Trên người chỉ còn mỗi một bộ quần áo nội y màu trắng, cô đỏ

mặt không dám đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện.



Anh ngồi đó

nhìn vào phần cơ thể của cô, trong ánh sáng mờ ảo anh bắt đầu nóng bừng cả người…

đôi bàn tay bám chặt vào hai bên thành ghế.



Không thấy

anh nói ra bất cứ câu nào, có lẽ anh ta chưa hài lòng ư… muốn cô trút bỏ luôn

những gì còn lại trên cơ thể ư. Ngọc Hân quay lưng lại, bắt đầu cơi bỏ chiếc áo

lá bên trên…





Những

thứ còn lại, tôi sẽ giúp cô. – Uy Phong nhếch môi cười nhạt, bàn tay kéo vai cô

ngược lại đối diện với anh. Nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, gương mặt

cô đỏ bừng lên, cơ thể của cô chưa từng để một người khác giới nào nhìn thấy.



Nâng bờ môi

Ngọc Hân lên, Uy Phong từ từ đưa gương mặt mình tiến lại gần cô hơn. Nếu như


Không

có gì, em chuẩn bị đến Đại Uy đi… môi trường ở đó không thích hợp với em đâu.





Nhưng

Thanh Duy… cậu ấy…



















































































































































































Anh

sẽ có cách để Thanh Duy cũng chuyển với em. – Uy Phong nói.