Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 76 :

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Pháo bông nổ ngập trời, mọi người hướng mắt lên cao mà thưởng thức không ai để mắt đến người đàn ông trên tay máu tuông ra nhỏ giọt xuông mặt đất, trên bàn tay khi mảnh thủy tinh vẫn còn ghim vào da thịt, chỉ là nỗi đau nơi trái tim anh quá lớn, mất hết cảm giác với nỗi đầu từ bên ngoài thể xác.



Ánh mắt của Trí Văn không nhìn về phía pháo bông trên cao mà đưa mắt quan sát Ngọc Hân và Uy Phong.



Sau khi Uy Phong bỏ đi, Minh Minh tiến về phía Ngọc Hân… cô ta nắm lấy bàn tay của Ngọc Hân mà lôi đi, không còn một chút sức lực để phản kháng cô chỉ có thể từng bước đi theo Minh Minh, cũng có thể đoán được Minh Minh muốn gì.



Đi đến một góc vắng người, Minh Minh quay lại về phía cô, buông bàn tay cô ra nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.



- Cô… nếu cô đã quyết định qua lại với nhà họ Trần, xin cô hãy buông tha cho Uy Phong đi. - Minh Minh nói.



- Buông tha. - Cô bật cười trong chua xót. - Chính anh ta không buông tha tôi, hôm nay cũng chỉ là vô tình gặp gỡ, cô cũng không cần khẩn trương như vậy.



- Thật không biết xấu hổ, không ngờ rời khỏi nhà họ Uy chưa bao lâu… cô đã câu dẫn được con nhà hào môn, đúng là không thể xem thường. - Minh Minh cười khinh nhìn Ngọc Hân mà nói. - À, không biết Trần thiếu gia kia có biết cô trước kia mang thai một đứa con hoang, mất con chưa được bao lâu đã qua lại với đàn ông. Tôi thật khâm phục, khâm phục.



Cô bước lại gần Minh Minh một bước, trên đôi mắt cô long lên sự tưc giận, bàn tay cô nắm chặt cổ tay Minh Minh mà siết: “ Con của tôi, không phải con hoang.”



- Vậy cha của nó là ai, cô nói đi. - Minh Minh kéo tay mình ra khỏi tay Ngọc Hân nhưng không được. - Buông ra, cô làm tôi đau.



Cô hất mạnh cổ tay khiến Minh Minh té ngã xuống nền, sau đo khẽ nói: “ Cô có thể nói tôi ra sao tôi cũng mặc, nhưng đụng vào đứa trẻ đáng thương ấy, tôi không tha cho cô.”



Nhìn vào mắt ánh giận dữ đầy cuồng phong kia, Minh Minh có chút e sợ… nhưng cô ta không muốn chịu thua Ngọc Hân, cô ta đứng lên nhếch môi cười đầy tinh ma: “ Đứa trẻ đáng thương.. quả nhiên là đáng thương thật. Khi chính mẹ của nó khi đang mang thai vẫn còn câu dẫn đàn ông để nó chết tức tưởi. Mât con rồi, lại đi câu dẫn đàn ông… đừng tỏ ra yêu thương đưa trẻ ấy, chết đi cũng tốt, không phải sinh ra để chứng kiến những việc bại hoại của cô.”



Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã mất đi, trong lòng Ngọc Hân không kìm nén được xúc động… cô đau đớn khi nghĩ rằng chính bản thân cô đã giết chết con mình. Ngọc Hân không thể đứng vững lùi về phía sau… như muốn ngã quỵ.



- Ngọc Hân, em làm gì ở đây… có chuyện gì đã xảy ra. - Trí Văn đỡ lấy Ngọc Hân, đưa mắt nhìn về phía Minh Minh.



Minh Minh thấy Trí Văn bước đến thì bỏ đi… trong lòng có chút đắc ý.



- Trí Văn xin lỗi anh, tôi muốn quay về khách sạn… - Ngọc Hân khẽ đáp.



- Tôi đưa cô về. - Trí Văn đáp.



Cô lắc đầu: “ Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, tôi nghĩ anh nên ở lại cùng bà ấy… Tôi có thể tự ra về, không sao đâu.”



- Vậy tôi giúp em gọi taxi. - Trí Văn đưa cô quay trờ lại bữa tiệc.
- Chỉ là lần đó đi ăn trưa cùng Uy Vũ… nhìn thấy chồng sắp cưới của cậu, phải nói chính là rất xứng đôi nha. Mắt kính của anh ta có lẽ mang ra đập đá uống nước. - Cẩm Nhung cười lớn.



Bích Trân xấu hổ đến mức chui xuống đất, rõ ràng là tên bác sĩ đó xấu đến quá mức giới hạn…



Tiếng hát của Uy Vũ khiến mọi người không còn để mắt đến cô nữa, họ chăm chú lắng nghe tiếng hát du dương cùng vẻ đẹp thuần túy không một chút điểm yếu.



- Không ngờ anh ta hát hay như vậy. - Bích Trân thầm ngưỡng mộ.



- Ngày trước ở Mỹ, tôi đã từng nghe anh ấy hát rất nhiều, cũng không có gì đáng kinh ngạc. - Cẩm Nhung nói.



- Cô và anh ấy quen nhau ở Mỹ ư? - Bích Trân hỏi.



- Tình cảm chúng tôi rất khắng khít, cô đừng nghĩ có thể xen vào.



Bích Trân bĩu môi nói: “ Nếu thật sự khắng khít như cô nói, thì cô cần gì phải lo lắng mà nói với tôi.”



Nói rồi Bích Trân rời vị trí ngồi mà bỏ đi, mái tóc được cột đuôi gà lủng lẳng phía sau theo nhịp bước chân của cô quay về phía lớp học. Phía sau mọi người vẫn lắng nghe giọng hát của Uy Vũ… chỉ một mình cô quay mặt mà đi.



Khi Uy Vũ vừa hát xong, một cô gái xinh đẹp mặc thường phục từ bên dưới mang một bó hoa tiến về sân khấu cười ngọt ngào đi tới phía Uy Vũ mà nói: “ Chúc mừng cậu, đã tốt nghiệp rồi.”



- Minh Minh, cảm ơn cậu. - Uy Vũ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy từ trước đến nay lại dành cho cô gái xa lạ kia.



Bên dưới rộn ràng bàn tán, có một vài người khối 12 nhận ra Minh Minh nhưng vẫn không chắc nên im lặng… Toàn trường thắc mắc cô gái kia là ai lại khiến Uy Vũ cười ngọt ngào như vậy.



Buổi tổng kết kết thúc, Bích Trân một mình đeo chiếc balo mèo kitty bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Minh Minh đang khoát lên tay Uy Vũ vừa cười vừa nói. Cô chợt cảm thấy không vui, trước nay đều nhìn Cẩm Nhung đi chung thân mật cùng Uy Vũ trong lòng không suy nghĩ gì, nay lại thấy Uy Vũ cùng Minh Minh, lại là một cảm giác khác.



Cô đi về phía trước một nước, ánh mắt lướt nhìn qua hai con người đang thân mật. Tự mình tức giận bản thân vì sao tự tạo ra cảm giác bức bối trong lòng như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt anh ta thoải mái như vậy. Trước khi lên xe cô vẫn đưa mắt nhìn về phía Uy Vũ, tất nhiên ánh mắt anh ta chỉ hướng mắt vào cô gái kia, không hề nhìn thấy cô trong mắt anh ta.



Về tới nhà, Bích Trân nằm trong phòng… hết chơi game thì đọc truyện tranh. Tiếng chuông tin nhắn tít tít trên giường, Bích Trân lại nói nhàm chán: “ Tổng đài lại nhắn tin nữa rồi, đúng là chỉ có tổng đại nhớ đến sự tồn tại của mình.”



Bích Trân nhàm chán lôi chiếc điện thoại lại gần phía mình, sau đó nhảy dựng đứng lên khỏi chiếc nệm êm ấm với dòng tin nhắn bên trong: “ Cột đuôi gà rất hợp.”



- Anh ta… có nhìn về phía mình ư? - Bích Trân hét lên trong căn phòng màu hồng của mình.