Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 78 : Người đặc biệt

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Sáng hôm sau, khi Bích Trân được hồi sức và tỉnh lại, cô đưa đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, đêm qua khi cô không thể chịu đựng nỗi tiếng ồn ào kia, lòng ngực như muốn vỡ tung không thể hô hấp. Ai đó đã đưa cô vào bệnh viện, và cha cô đang nằm gục nắm lấy bàn tay cô đầy nét lo lắng trên gương mặt gục ngủ. Cô đưa bàn tay chạm lên những vết nhăn ở khóe mắt ông, ông đã già đi rất nhiều rồi… ông vì cô không đi thêm bước nữa, cũng vì cô mà ưu phiền rất nhiều, có lẽ ông thấu hiểu đứa con bệnh tật của ông sẽ không thể chịu đựng cảnh mẹ ghẻ con chồng nên chấp nhận hy sinh.



- Con tỉnh lại rồi ư, có biết ba rất lo không hả, đứa con phá phách này. - Cha cô mừng rỡ nói.



Bích Trân khẽ cười: “ Con xin lỗi đã làm cha lo lắng.”



- Con tỉnh lại là tốt rồi, ba xin lỗi nhưng ba phải đến công ty ngay lập tức… ba có một cuộc họp quan trọng. - Ông vội đứng lên, nhìn vào đồng hồ trên tay mà nói.



- Ba đi đi, con không sao rồi. - Bích Trân đáp.



- Vú nuôi sẽ vào với con, ba đi đây, nhớ không được nghịch ngợm nữa. - Ba cô hôn lên trán cô sau đó rời đi.



Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời mây trong xanh… một chiếc máy bay đang bay vút cao trên trời. Cô khẽ mỉm cười hướng gương mặt đáng yêu nhìn về phía bầu trời hô to: “ Uy vũ, anh thật là tệ bạc… dù sao chúng ta cũng có quen biết, vậy mà bỏ đi không một câu tạm biệt.Anh chính là tên xấu xa đáng ghét, tôi ghét anh Uy Vũ.” - Nói xong, giọt nước mắt trên mi rơi xuống.



- Cháo của kẻ xấu xa như tôi mang đến, cô còn muốn ăn không? - Uy Vũ vừa bước chân đến cửa, nghe Bích Trân hét lên liền hỏi lại, cất công mang cô ta vào bệnh viện, sau đó thức cả đêm nghiên cứu loại cháo nào bổ dưỡng, sáng sớm đã tự tay xuống bếp khiến những người trong biệt thự nhà họ Uy kinh ngạc, chuyến bay cũng dời lại.



Nghe giọng nói quen thuộc, Bích Trân bỗng nhiên thấy rộn ràng trong lòng… nhanh chóng lau đi giọt nước mắt kia mà quay lại nhìn Uy Vũ đang đứng trước cửa.



- Chẳng phải hôm nay anh đi rồi ư? - Bích Trân nhìn Uy Vũ từ đầu đến chân rồi hỏi.



Anh không đáp, bước đến chiếc bàn trong phòng bệnh đặt cô cháo được giữ nóng lên bàn, anh chú tâm khéo léo đổ ra cái chén màu trắng mang đến gần phía cô: “ Hôm qua lại có hứng thú đến club sao, không biết bản thân không phù hợp.”



- Tôi hỏi anh trước. - Bích Trân nhíu mày lại.



- Vì một người bảo tôi đừng đi, nên tôi không đi nữa. - Uy Vũ nhàn nhạt đáp, mang cháo đến miệng cô. - Há miệng ra nào, ăn nóng sẽ ngon hơn.



Bích Trân đưa mắt nhìn Uy Vũ… nhớ lại cô gái đêm qua tha thiết mong Uy vũ ở lại… là vì cô gái ấy ư? Uy vũ thật sự thích cô ta???



- Người đó xem ra rất quan trọng với anh? - Cô hỏi tiếp.



Uy Vũ hơi nhếch cười, lại nói: “ Cũng khá quan trọng, và thật đặc biệt.”



Trong lòng có chút đợm buồn, người quan trọng và đặc biệt chính là anh ta thú nhận bản thân đã có tình cảm với cô gái đêm qua. Nhưng nếu đã như vậy, thái độ anh ta quan tâm cô hiện tại là ý gì, là đáng thương một cô gái bệnh tật chỉ biết chạy theo anh ta ư?



- Tôi không muốn ăn. - Cô lắc đầu không ăn.



- Thân hình đã kém hấp dẫn, còn không chịu ăn uống đầy đủ. - Uy Vũ chê bai, ép cô ăn.



Đùng rồi, cô thì làm sao xinh đẹp và hấp dẫn bằng cô gái đêm qua cùng anh ta tình tứ trước club kia. Anh ta và cô cũng không có quan hệ gì, cô có hấp dẫn hay không cũng không đến lượt anh ta hưởng. Bích Trân quay mặt đi giận dỗi, cũng không biết là nên giận dỗi điều gì.



- Mèo xấu xí, mau ăn nhanh. - Uy Vũ tức giận, công sức anh nấu mang tới, cô ta chỉ một câu không ăn là đổ bỏ hết ư?



- Không ăn, không ăn, không ăn. - Cô lắc đầu nhiều lần.



- Tôi hỏi có ăn không? - Anh dùng hai tay giữ lấy đầu Bích Trân, nhìn chằm chằm vào mắt cô.



Cô không đáp, đưa mắt sang hướng khác.



Đôi môi màu đỏ hồng tự nhiên trên gương mặt đẹp trai không tỳ vết từ từ hướng về phía bờ môi cô. Bích Trân tim đập thình thịch… vì sao những lúc này cũng khiến tim đâp rất nhanh nhưng nó rất khác lạ, không có một chút đau đớn lại chính là cảm giác hồi hộp.



- Một lần nữa tôi hỏi, có ăn không? - Uy vũ tiến gần về phía môi cô khẽ hỏi.
Cô lắc đầu: “ Tôi không thích những nơi này.”



- Thật ra là tôi rất thích bộ phim này, nhưng đi xem một mình lại rất là kì lại không có ai đi cùng, cô có thể thương hại cho kẻ cô đơn này một chút. - Trí Văn tỏ vè đáng thương.



Cô bật cười trước gương mặt của anh ta mà gật đầu, đồng ý sẽ cùng anh ta đi xem phim.



Uy Phong quay về biệt thự Uy gia đã nhìn thấy Minh Minh đang ngồi trong phòng khách trò truyện cùng Uy Vũ. Khi thấy anh quay về Uy Vũ liền rời về phòng mình, Minh Minh mỉm cười đi về phía anh.



- Uy Vũ cho em hai vé xem phim… nói rằng anh và em nên đi xem để bớt căng thẳng trong thời gian qua. - Minh Minh nói.



- Em cùng Vũ đi đi, anh hơi mệt. - Uy Phong từ chối.



- Vũ đã cho chúng ta là cậu ấy không thể đi được… Phong, đây là bộ phim em rất thích và mong đợi… anh có thể đi cùng em không.



- được rồi, nếu em thật sự thích như vậy, anh đưa em đi. - Uy Phong đáp, sau đó quay về phòng mình chuẩn bị đưa Minh Minh đi xem phim.



Đến rạp chiếu phim… Uy Phong nhìn thấy Trí Văn và Ngọc Hân đang đứng ở một góc trò truyện.. xem ra tình cảm của họ đang tiến triển rất tốt. Thật nực cười, Trí Văn kia có gì hơn anh, trước kia là Kiến Lương… nay lại đi theo Trí Văn… là cô đang xem thường bản thân ư?



Ngồi trong rap chiếu phim, vì cả đêm qua không ngủ nên cô gục ngủ khi nào, đầu cô tựa vào vai Trí Văn mà ngủ thiếp đi. Uy Phong vô tình ngồi cùng Minh Minh ở băng ghế phía dưới… nhìn thấy Ngọc Hân đang tựa đầu vào Trí Văn thì vô cùng tức giận… trước kia Ngọc Hân chưa từng chủ động như vậy, bộ phim đang trình chiếu nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn về hai con người phía trước.



Rời khỏi rạp chiếu phim, Trí Văn và cô đi ăn tối sau đó mới quay về khách sạn… hai người thong dong dạo bộ trên con đường vắng lặng trước cổng khách sạn. Trí Văn bỗng quay đầu về phía Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào mắt cô mà nói: “ Em có thể làm bạn gái anh không?”



Cô bật cười, nghĩ Trí Văn đang đùa: “ Anh đừa ư?”



- Là anh nói thật. - Trí Văn đáp. - Anh thích em.



Cô không thể nghĩ một đại thiếu gia như Trí Văn có thể thích cô, có lẽ anh ta chỉ muốn trêu chọc cho cô vui nên liền xua tay: “ tôi không có tâm trí đùa đâu, tôi vào trước nhé.”



Trí Văn kéo tay Ngọc Hân lại kéo cô vào lòng ôm chặt… không cho Ngọc Hân rời ra: “ Anh không đùa, là anh thật sự có tình cảm với em, Ngọc Hân.”



Từ phía xa, trên chiếc xe màu đen đậu cách hai người họ không xa… Uy Phong nhìn thấy mọi thứ trước mặt như phơi bày tất cả… Anh hận, hận những người đàn ông kia dám chạm vào người phụ nữ mà anh yêu thương.



Uy Phong bước xuống xe tiến về phía Trí Văn đang ôm chầm lấy Ngọc Hân. Anh nắm tay cô kéo về phìa mình giơ cú đấm mạnh như vũ bão đấm vào mặt Trí Văn tuông máu.



- Uy Phong… anh làm gì vậy? - Ngọc Hân buông tay anh ra, chạy đến đỡ Trí Văn.



- Mày… không được phép động vào cô ta, cô ta là phụ nữ của tao. - Uy Phong mất hết bình tĩnh, nắm cổ áo Trí Văn.



Trí Văn không có chút hành động nào đáp trả.



- Anh ấy là bạn trai của tôi, còn anh… anh là gì mà có quyền cấm bạn trai tôi ôm tôi chứ. - Ngọc Hân hét lên. - Tôi từ khi nào là phụ nữ của anh chứ, anh đừng đặt điều trước mặt bạn trai tôi.



- Không sao, anh tin tưởng em. - Trí Văn nắm lấy tay Ngọc Hân mà nói.



Uy Phong nhìn bàn tay họ nắm chặt lấy nhau… trong lòng đầy ý hận.



- Chúng ta vào trong thôi, mặc kệ anh ta. - Ngọc Hân kéo Trí Văn vào trong.



Anh không thể đuổi theo… cô nói đúng, anh không là gì của cô cả, anh lấy quyền gì để kéo cô lại bên anh.