Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 80 : Kế hoạch tỏ tình

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Nước biển xanh trong, bờ cát mịn màng, bầu trời rợn chút nắng vàng tươi soi sáng từng ngóc ngách. Uy Vũ nắm chặt tay Bích Trân, cả hai cùng nhau chạy trên bờ cát trắng, không cần biết là mối quan hệ giữa họ là gì, cũng không quan tâm anh ta thích ai yêu ai, cô chỉ biết bản thân hiện tại là hạnh phúc, là rất vui vẻ khi đi đến nơi xinh đẹp này cùng anh.



- Uy Vũ, nơi này đẹp quá. - Cô tựa đầu vào vai anh nhìn về vùng trời đỏ rực, mặt trời dường như sắp đến giờ đi tắm biển.



Anh không nói gì, đưa bàn tay khoát qua vai cô khẽ mỉm cười, đôi măt cuốn hút nhìn về phía đỏ rực kia, trong lòng tràn đầy sự yên bình.



- Anh có thể hát cho một mình tôi nghe không? - Cô chợt nói. - Một bài hát chỉ dành cho tôi mà thôi.



- Trân, tối mai có thời gian không, tôi muốn đưa cô đến một nơi. - Uy Vũ nhìn về phía Bích Trân nhẹ nhàng nói.



- Có thời gian, tất nhiên là có. - Cô nhanh chóng gật đầu.



- 6h tối mai, tôi sẽ đến đón cô.



- Không… chúng ta sẽ gặp nhau ở công viên trung tâm, ngay tại vòi phun nước nhé. - Cô nhanh nhảu đáp.



Mặt trời lặn sâu trên mặt nước biển đỏ rực rỡ, họ cùng nhau nắm tay đi về phía khách sạn để chuẩn bị ra về, bắt cóc cô gái này một ngày xem ra đã thất lễ với ba cô.



Trong khi Uy vũ và Bích Trân vô cùng hạnh phúc khi cùng nhau dạo chơi, thì tại tập đoàn Phong Vũ, tất cả rèm của phòng tổng giám đốc được đóng lại, cánh cửa ra vào cũng khóa chặt… bên trong là Ngọc Hân đang ngủ thiếp vì mệt lã… trên người cô là chiếc áo vest dày mà Uy Phong đắp lên.



Trong cuộc họp được dời lại, mọi người đều đưa mắt nhìn Uy Phong kì la, chưa bao giờ nhìn thấy tổng tài của họ ăn mặc thoải mái như vậy để dẫn đầu cuộc họp. Uy Phong không quan tâm những ánh mắt kia, triển khai dự an mới… mục tiêu chính là thau tóm thị trường dịch vụ, nhắm trực tiếp đến thị trường mà Trần thị đang phát triển.



- Tổng giám đốc, thị trường này tôi e quá khó khăn, Trần thị đã phát triển bao nhiêu năm qua… chúng ta chen vào sẽ khó mà tồn tại. - Một vị cổ đông không đồng tình.



- Tuy Trần thị phát triển về thị trương này, nhưng với uy tín và nguồn vốn điều lệ của Phong Vũ sẽ lấy được lòng tin của khách hàng,. Khách hàng mà Phong Vũ hướng đến mà khách VIP, c những người có thu nhập cao sẽ không ngần ngại chi tiền cho các dịch vụ cao cấp hơn, tuy cũng là trên một thi trường, nhưng đường lối của chúng ta sẽ khác Trân thị.



Các cổ đông gật gù, lời Uy Phong nói cũng không phải không có lý. Sau đó Uy Phong đưa ra những li luận sắc bén, lập ra các kế hoách khép kín cho một dự án mơ rộng lĩnh vực của Phong Vũ. Từ từ đã thuyết phục hầu hết các cổ đông đi đến quyết định tiến ra thị trường mới.



Cuộc họp kéo dài khá lâu, Ngọc Hân sau sự triền miên không dứt mệt lả người mà tỉnh lại. Trên người cô vẫn ngửi được mùi hương nam tính từ chiếc áo mà anh đắp lên người cô, là bản thân cô quyến luyến mùi hương ấy, con ngươi ấy… thật sự quá cuồng bạo với cường bạo với cô.



Nhìn vào trong gương, vết cắn ở cổ đỏ ửng lên trông thấy, toàn thân cô đầy vết bầm sau cuộc ân ái vừa rồi. Cô muốn ra ngoài nhưng chiếc áo của cô đã bị anh xé rách không thể mặc lại, cửa phòng cũng khóa chặt không thể ra bên ngoài. Cô đành ngồi trong văn phòng làm việc mà chờ đợi, Ngọc Hân nhàm chán cầm chiếc bút chì lên mà vẽ… không ngờ lại nghĩ đến vị hoàng đế trong câu chuyện mà cô đã đọc… Vẽ một nam nhân mặc một bộ long bào ,, đầu đội long mão, tay cầm một thanh gươm sắc nhọn, gương mặt lại là của Uy Phong.


Ngọc Hân bật cười đáp: “ Cô đánh giá tôi quá cao rồi, cô nên bớt đanh đá thì tốt hơn, Uy Phong chỉ thích những cô gái đơn thuần, hiền lành.”



- Chỉ là một con Osin, tôi không sợ cô. - Minh Minh đáp. . - Mau lau nhanh tay một chút, ở đây còn rất bẩn.



Minh Minh nói xong liền bõ vào trong bếp mà chuẩn bị các món ăn mà cô ta cất công chuẩn bị. Đến xế chiều thì Uy Vũ quay về, nhìn thấy Minh Minh liền mỉm cười bước vào bếp.



- Hôm nay tiểu thư Minh Minh đến Uy gia nấu ăn cho tôi sao? - Uy Vũ trêu chọc.



- Không đến lượt cậu, nhưng cũng có thể cho cậu một phần nhỏ. - Minh Minh cười đáp.



- Rất tiếc, hôm nay mình có hẹn rồi. - Uy Vũ bước về phía cầu thang. - Chúc hai người ăn cơm vui vẻ.



Uy Vũ tắm rửa, sau đó mặc trên người một bộ trang phục âu phục màu tối có sọc kẻ trẻ trung, anh bước ra khỏi phòng tiến về phía cửa… trong lòng có chút vui vẻ đi đến điểm hẹn.



Sau khi hoàn thành xong công việc, Ngọc Hân đi ngang qua bếp thì Minh Minh liền gọi: “ Cô kia vào đây, có việc cần cô.”



Cô phớt lờ, cô ta cũng không phải là chủ nhân ở đây… và lại cô đang rất mệt sau một ngày làm không ngừng nghĩ.



- Tôi nói cô không nghe ư? - Minh Minh tiến về phía Ngọc Hân.



Ngọc Hân dừng lại, quay mặt về phía Minh Minh: “ Tôi đang bận, cô muốn nói gì.”



- Tôi muốn cô là người gắp thức ăn cho tôi và Uy Phong, nhanh chóng đến đây dọn thức ăn ra bàn. - Minh Minh ra lệnh.



- Cô không phải chủ nhân căn nhà này, tôi không việc gì phải nghe lời cô. - Ngọc Hân bỏ đi.



Minh Minh tức giận… kéo mạnh Ngọc Hân lại về phía mình… Càng nghĩ đến câu nói của Ngọc Hân mà Minh Minh càng tức giận, trên dưới Uy gia đều xem cô là bạn gái Uy Phong mà nghe lời răm rắp… còn cô ta noi vậy có ý gì, muốn tranh Uy Phong với cô ta ư? Lúc nãy Ngọc Hân mặc áo kín cô, cố tình kéo sát qua cổ, vì bị Minh Mính kéo và tuông ra… vết cắn trên cổ lộ ra, càng khiến Minh Minh giẫn dữ.



- Hổn láo. - Minh Minh vung tay, tát vào gương mặt Ngọc Hân rất mạnh.



Cô không phòng bị, cái tát quá mạnh mà ngã nhào… đầu va đập lên chiếc ghế gần đó...máu từ trán tuông ra.