Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 91 :

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Doanh trại chiến tướng Thế Xương đang tập trận binh lượt cho trận chiến sắp tới tấn công nước Triệu mở rộng đất nước. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến bụi bay mù mịt, binh sĩ đều không thể nhìn thấy trước mặt đang xảy ra điều gì, hoang mang tột độ nhưng chưa có lệnh của chủ soái, không dám cả gan rời khỏi vị trí.



- Mau nằm xuống hết. - Giọng chủ soái hét lên, trước mắt đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Rõ ràng là trời yên biển lặng không có một cơn gió nhỏ nào bỗng nhiên xuất hiện khiến vị tướng soái trong lòng đầy mưu tính, có phải trời không muốn giúp chiếm nước Triệu.



Cơn gió mạnh kia rất lâu mới chịu ngưng, mọi thứ dường như bị nó phá hỏng hết, mặt mũi của bọn binh lính đều dính đầy bụi bẩn, gương mặt ai nấy đều lắm lem.



- Chủ soái, có cái gì đó ở phía kia. - Một tên lính hô to, chỉ về phía xa xa gần doanh trại.



Thế Xương nhìn về phía tên binh sĩ vừa nói, quả nhiên là có điều gì đó đáng nghi ngờ. Hắn ta bước đền gàn, phát hiện thì ra lại là một cô nương, nhưng trang phục trên người cô nương ta rất lạ, không phải là người nươc Triệu, cũng không phải là người nước Hoàng.



- Chủ soái, có khi nào là gián điệp không ạ. - Thân tính của Thế Xương là Lý quốc sư, ông ta nổi tiếng là đa nghi nhưng vô cùng mưu trí.



- Một cô nương chăn yếu tay mềm, trang phục trên người cô nương ta cũng không phải là người nước Triệu. Mang cô ta vào doanh trại trước, khi tỉnh lại sẽ hỏi rõ.



Hai tên binh lính nghe lệnh, mang cán ra đặt cô lên và khiêng vào bên trong doanh trại. Đi xa nhà, nhìn thấy nữ nhìn liền thèm thuồng... Cô nương này lại có nước da trắng nõn, gương mặt thanh tú... Nếu là người của nước Triệu xem ra bọn họ cứ vật giải trí.



- Cô nương ta vì sao lại bất tỉnh. - Thế Xương hỏi vị đại phu của mình.



- Là hỷ mạch, cô ta đang mang thai. - Vị đại phu đáp. - Nhưng theo tôi, thai của cô ta có vấn đề... Không nên giữ lại sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Mạch đập rối loạn, tim cũng không đều... Có lẽ ngất đi vì quá hoảng sợ.



- Mang thai sao? - Thế Xương nhìn cô gái nằm trên giường.



Sau khi được chính tay chủ soái đút từng muỗng thuốc thì cô đã tỉnh lại, Ngọc Hân nhìn những người xa lạ bên cạnh liền hoảng hốt, không phải ông ta bảo cô nhảy xuống sẽ gặp lại Tuấn Phong sao? Bọn người trước mặt cô là ai?



- Tỉnh rồi sao? - Thế Xương hỏi.



- Ngươi là ai? - Cô hoảng hốt, trang phục hắn ta không giống người nước Triệu, không phải là xuyên nhầm thời điểm chứ, giống như cổ máy thời gian của Doremon bị trục trặc.



- Câu này chẳng phải là ta nên hỏi ngươi mới đúng ư? - Thế Xương tiến đến gần cô hỏi. - Ngươi là ai, vì sao ngất đi ở gần doanh trại của ta, có phải là gián điệp của tên Triệu Tuấn Phong hay không?
Ba ngày trôi qua đối với cô quá là dài, từng cơn đau bụng đeo bám cô từng ngày. Vị đại phu chỉ biết lắc đầu chờ đợi tướng quân kia mang loài hoa quý ấy về, nếu không ngay cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm.



Ba ngày trôi qua, đến đêm thì Thế Xương cũng mang loài hoa quý hiếm kia về. Cô đuaw dôi mắt mờ mịt nhìn hắn ta, trên tóc vẫn còn vươn bụi bặm, có lẽ hắn ta đã rất khó khăn và vất vả để giúp cô.



- Vì sao tướng quân lại giúp mẹ con tôi. - Cô quàn quại trong cơn đau, khe hỏi khi nhìn thấy Thế Xương.



- Thấy chết không cứu không phải là Thế Xương ta, cô nương ở trong doanh trại của ta... Chình là ta phải lo lắng cho cô nương.



Cô đâu đến ngất đi, vị đại phu mang hoa quý điều chế thành thuốc mang đến lều cô nhưng dường như cô đã đau đến ngất đi. Thế Xương tự mình đút từng muỗng cho vào miệng cô, mùi hoa toả ra khắp căn phòng thơm ngất trời,



- Mọi việc đã tốt rồi, không ngờ tướng quân lại vì một cô gái xa lạ mà bỏ công sức như vậy.



Hắn ta không đáp, chỉ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân.



Sáng hôm sau, Ngọc Hân tỉnh lại thấy trong người khoẻ hẳn lên, bụng cũng không còn cảm giác đau đơn gì nữa. Cô bước ra khỏi lều, nhìn tháy Thế Xương đang trị tội bốn tên khốn kiếp lần đó muốn cưỡng bức cô... Tuy lòng thì thù hận như vậy, nhưng khi Thế Xương vung gươm muốn chém bọn chúng thì cô vội vàng chen vào.



- Khoan đã, đừng giết họ. - Cô hét lên.



- Không liên quan đến cô nương, mau vào trong đi. - Hắn ta lanhk lùng nói.



- Người đùng giết bọn họ, cha mẹ người thân bọn họ sẽ rất đau lòng nếu biết tin con cái mình tác tệ bị giết. Người hãy nghĩ đến cha mẹ người, người thân trong gia đình sẽ giảm bớt căng thẳng. - cô thuýet phục.



- Cách bổn tướng dùng người, không đến lượt cô nương xen vào.



Cô biết mình thuyết phục không đuọcw, thôi thì tự ai làm người ấy chịu... Cũng là do bọn chúng làm bậy trước.



- Chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ tấn công vào nước Triệu. Ta muôns tất cả binh sĩ luôn trong tình trang sẵn sàng chiến ốn, ta sẽ chiếm đuọcw nước Triệu nhỏ bé này. - Giọng Thế Xương vang vọng.



Cô có chút lo lắng và háo hức... cô sắp được gặp lại Tuấn Phong nhưng cũng khá lo lắng, liệu binh sĩ của Thế Xương mạnh như vậy, Triệu quốccos thể đấu nỗi hay không???