Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 97 :

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Đôi mắt Ngọc Hân mở to mắt nhìn về cây kim dài ngọn hoắc, trên gương mặt Tuyết Sương là nụ cười ghê gợn nhẫn tâm. Cùng là phận nữ nhân, vì sao cô nương ta lại nhẫn tâm muốn giết đi đứa con của người khác. Trong đôi mắt cô ta ánh lên sự thù hận, ganh ghét, cô ta nhìn vào cây kim dài trên tay đôi môi màu đỏ đậm đà cười điệu nghệ.



- Hoàng hậu, để nô tỳ làm, bàn tay ngọc ngà của người không nên động vào con tiện nhân này. - Tỳ nữ đứng phía sau Tuyết Sương nói.



Tuyết Sương buông Ngọc Hân ra, người phụ nữ có gương mặt béo phệ như cái bánh bao chiều, cặp chân mày kẻ mỏng hệt như bà ta cạo sạch rồi lấy chút mực tàu vẽ lên trong khá là biến thái. Bà ta không cầm cây kim dài như Tuyết Sương, trên tay cầm chén nước đi về phía cô, đôi mắt híp lại nhe hàm răng đen đúa rít lên: “Yên phi nương nương, mời người dùng.”



Cô dãy dụa không chịu uống, chén nước trên tay bà ta rơi xuống đất. Bà ta nhìn cô, đưa tay tát mạnh vào gương mặt cương lỳ. Ngọc Hân sửng sốt, mụ ta chỉ là nô tỳ dám ủy quyền mà đánh cô ư, được lắm… bọn người này dám âm mưu giết con cô ư.



- Tiện nhân không nghe lệnh bổn cung, mau giết chết đứa con trong bụng ả cho ta. - Tuyết Sương ra lệnh.



Lần này mụ nô tỳ kia khá tức giận vì vừa nãy bị cô giãy đạp vào bụng bà ta rõ đau, bà ta ra hiệu cho bọn tỳ nữ đang giữ người cô buông Ngọc Hân ra, tự mình cầm một con dao trong người lăm lăm về phía cô.



- Luật lệ đại Triệu quốc, thân làm phi tầng của Hoàng thượng lăn loàn với nam nhân thấp hèn làm ô danh triều đình phải xử tội chết. Nay Yên phi nương nương tự thấy bản thân phạm tội tày đình, quyên sinh tự sát. - Bà ta tiến về phía cô.



Cô đau đớn đến mức dù bị bọn chúng buông ra nhưng không tài nào đứng lên được, từng cây kim vẫn ghim trên các nguyệt đạo khiến cô như bất động chỉ có thể dùng hết tất cả sự tranh đấu trong tâm trí mà lếch thân xác lùi về phía sau tránh né.



- Các ngươi thật to gan, dám tự ý động đến nương nương. - Tuấn Quốc cùng Đòng Long vừa rời khỏi cung Thượng Uyển nghe người của mình báo lại nhanh chóng đi đến nhưng mọi chuyện đã chậm trể.



Tuyết Sương từ bên trong bước ra nhìn Tuấn Quốc, mụ nô tỳ độc ác kia nhìn thấy Tuấn Quốc cũng ngưng lại, giấu con dao vào người.



- Bổn cung đang xử lý chuyện hậu cung, Tứ vương gia muốn xen vào ư?



- Hoàng hậu, thần không dám nhưng...



- Không dám là tốt, người đâu tiếp tục dùng hình cho đến khi nào Yên phi khai ra tội trạng. - Tuyết Sương đắc ý, Tứ vương gia đến thì sao, cũng không thể cứu được ả.



Nhìn thấy bọn nô tỳ ức hiếp biểu tỷ của mình, Đồng Long nóng lóng muốn giết hết cứu Tịnh Yên nhưng bị Tuấn Quốc ngăn lại.



Cô như một con cá đang nằm trên thớt không thể tự vệ, những vết thương không chảy máu nhưng quá đáu nhức, chỉ một cử động nhỏ liền thấu tim gan.
- Tịnh Yên, nàng rất thích hoa đúng không, ta đưa nàng đến ngự hoa viên.



Nói rồi anh bế cô trên tay đi đến ngự hoa viên, đặt cô ngồi trên chiếc ghế bằng đá được điêu khắc tinh xảo, anh ngồi bên cạnh từ phía sau ôm lấy cô:" Huynh biết muội sẽ nói được mà, chỉ là muội còn giận huynh nên không muốn nói ra... Không sao cả, chỉ cần huynh biết muội vẫn nghe được những điều huynh từng nói."



Cô vẫn không đáp, cô đang chờ đợi anh nói ra một câu, nhưng mãi anh vẫn không nói.



Biết Tịnh Yên thích hoa, Tuấn Phong cho xây cả một khuôn viên ngay bên cửa sổ trong cung Thuỷ Cát để hằng ngày cô thoả sức ngắm nhìn.



Anh luôn tận tâm sai nhà bếp chuẩn bị những món ăn tốt cho thai nhi tự tay đút cho cô ăn.



Anh đối với cô rất tốt, nhưng co tuyệt nhiên vẫn không nói cũng như không nhìn Tuấn Phong một lần.



Đêm đó, Tuấn Phong không đến như mọi khi, cô tự cảm thấy trong lòng mong ngóng anh, có lẽ là một thói quen được anh chăm sóc tận tình, nhưng trong thâm tâm thật sự thương nhớ anh.



- Tiểu Mai, ngươi ra ngoài xem đã kéo màng chưa?



- Nương nương, nô tỳ đã kéo màn cài then cửa rồi ạ.



- Sao lại cài then, Hoàng thượng đến thì sao?



- Nương nương ở tại nơi này không biết, quân Hoàng đang vô cùng hung hăn tiến vào Triệu quốc, đêm nay Hoàng thượng và Tứ vương gia trực tiếp xuất chinh, có lẽ việc quân quá nguy cấp không đến thăm nương nương được.



Cô nhớ lại những gì đã đọc, trong lòng nóng như lửa đốt. Vội hỏi:" Khi nào thì Hoàng thượng rời đi."



- Nô tù nghe nói là canh hai, cũng sắp đến lúc rồi.



Ngọc Hân nhanh chóng đứng lên, chạy ra khỏi cung Thuỷ Cáy mà tìm Tuấn Phong. Xuất chinh lần này theo ghi lại chính là anh tử nạn, điều đó cô không hề mong muốn.