Soán Đường

Chương 1 : Xem thường cổ nhân

Ngày đăng: 02:23 22/04/20


Vượt qua sự dự kiến của Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Thường sau khi trở về cũng không có biểu hiện gì quá sinh động.



Hắn cũng không nóng lòng tiếp nhận chuyện ở Trịnh gia, phần lớn thời gian dùng để nói chuyện phiếm với Trịnh Đại Sĩ, ngẫu nhiên ra ngoài cũng nhanh chóng trở về, thậm chí không hề tiếp xúc với người bên ngoài, tình huống này không giống như người chờ xử tội bị bãi quan trở về. Những người này làm sao có tâm tình nói năng hát hò, đây mới là điều bất thường.



Từng ngày trôi qua, không nhìn thấy sơ hở của Trịnh Thường, Ngôn Khánh lại cảm thấy sốt ruột trong lòng.



Đã bắt đầu tới mùa đông, tuyết từng mảng rơi xuống, Ngôn Khánh sắp tới ngày phải theo Trịnh Thế An tiến về Lạc Dương.



Ngôn Khánh hi vọng có thể trước khi tới Lạc Dương tìm cơ hội thích hợp đề tỉnh Trịnh Đại Sĩ.



Phải biết rằng đứng sai đội ngũ là một chuyện vô cùng đáng sợ.



Đặc biệt là thời cổ, động vào là cả nhà bị tịch thu gia sản, mặc dù là thế gia đại tộc cũng khó may mắn thoát khỏi...



Ví dụ rõ ràng nhất, hai mươi năm sau Khai Hoàng, thái tử Dương Dũng sau khi bị phế, người theo hắn là Thôi Quân Xước suýt nữa là bị mất tính mạng, nếu như không phải nhờ vợ của hắn là tôn thất thì khó bảo toàn được tính mạng.



Mặc dù như vậy cũng bị tịch biên gia sản, đuổi về quê quán Huỳnh Dương.



Thôi Quân Xước chính là Thôi thị tộc nhân ở Trịnh Châu, có bối cảnh thế gia vọng tộc, hơn nữa còn là tôn thất còn bị rơi vào kết quả như vậy, Thôi Quân Xước từ khi trở về Huỳnh Dương, Trịnh Thế An cũng phụng mệnh tới bái kiến qua một lần, Ngôn Khánh cũng đi theo. Trịnh Thế An nói, Thôi Quân Xước điền sản ruộng đất đã bị sung công, nô bộc bị mang đi bán, chỉ có thể dựa vào tộc nhân cứu tế mà sống.



Có Thôi gia này làm ví dụ, Ngôn Khánh trong lòng rất lo lắng.



Vạn nhất Trịnh thường gặp sự cố, làm phiền hà tới Trịnh gia thì cũng thôi mà Trịnh Ngôn Khánh cũng bị liên quan.



Hắn hiện tại rất hưởng thụ sự sinh hoạt tại Trịnh gia.



Thân phận địa vị mặc dù không cao nhưng vô cùng tiêu dao, cũng không ai dám làm khó hắn.



Nếu như mà Trịnh gia gặp chuyện không may chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn sẽ phải khổ sở.



Cho nên phải nhắc nhở Trịnh Đại Sĩ.



Trịnh Thường cả ngày co đầu rút cổ không đi ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh làm sao đi điều tra chứng cứ được.



Nghĩ tới những điều này, Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy phiền toái.



- Tiểu Tú, ngươi ngồi ở đây chờ gì vậy?



Đóa Đóa tiến tới trước cửa, thấy Ngôn Khánh ngồi ở trên bậc thềm liền cất tiếng hỏi thăm.



- À, không có gì.



Ngôn Khánh ngẩng đầu hắn phát hiện ra Đóa Đóa hôm nay không ăn mặc như bình thường, hôm nay nàng mặc một bộ trường bào màu trắng, trên đầu tóc búi lên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui vẻ, vô cùng thanh tú, mang theo một khí chất đoan trang.



- Đóa Đóa, ngươi vừa đi ra ngoài sao?



Cùng nhau luyện võ hai năm, Ngôn Khánh đã không còn gọi nàng là tỷ tỷ nữa.



Dù sao hắn cũng là người bốn mươi tuổi, gọi một tiểu nha đầu là tỷ tỷ thật không thoải mái, Đóa Đóa cũng không để ý, đối với việc Ngôn Khánh gọi thẳng kỳ danh cũng không hề bất mãn. Nghe Trịnh Ngôn Khánh hỏi thăm, Đóa Đóa do dự một chút rồi khẽ nói:


Hắn dốc sức tạo nên phường nấu sắt của Trịnh thị, sau mấy năm chiến loạn, trở thành bảo đảm lớn nhất cho Trịnh thị.



Nghe nói một đại sư về rèn ở Bắc Tề, muốn rèn một thanh đao còn phải nhờ Trịnh thị chỉ kỹ thuật nấu sắt.



Nghĩ đến đây, có thể nhận ra Hán Vương Dương Lượng phái Trịnh Thường về đây cũng là vì mục đích này.



Phường nấu sắt của Trịnh thị chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của An Viễn đường.



- Tiểu Tú, ngươi tại sao không nói chuyện? Ngươi đang suy nghĩ gì sao?



Ngôn Khánh cả buổi không mở miệng, Đóa Đóa không khỏi có chút kỳ quái, vì vậy nàng liền cất tiếng hỏi.



- Đóa Đóa, chúng ta gặp phải phiền toái.



- Phiền toái gì?



- Ta cảm thấy, nhị lão gia lần này trở về chỉ sợ không có hảo ý... nếu như hắn gây ra tai họa thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.



Đóa Đóa biến sắc nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.



- Đã như vậy ngươi mau đi nói cho đại lão gia nói ông ấy cẩn thận là được.



- Chúng ta nói mà không có chứng cứ rõ ràng sẽ không tốt, ngược lại sẽ bị loạn côn đánh chết.



Ngôn Khánh lắc đầu nói:



- Chúng ta cẩn thận vẫn tốt hơn.



Đóa Đóa nói:



- Vậy ngươi có chủ ý gì?



- Cái này...



Ngôn Khánh ôm chân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:



- Việc cấp bách, phải lấy cho được chứng cứ, đã có chứng cứ thì mới nhắc nhở được đại lão gia.



- Chứng cứ?



Đóa Đóa lộ vẻ khó khăn:



- Đi đâu tìm chứng cứ đây? Nhị lão gia cả ngày ở trong phòng, chỉ sợ không tìm được.



- Nhị lão gia không tìm ra nhưng nói không chừng bên Tiếu Diện Hổ có thể tìm ra manh mối.



Ngôn Khánh nghĩ tới đây, con ngươi đảo một vòng đột nhiên nảy ra ý hay.



- Đóa Đóa, ngươi có dám mạo hiểm không?