Soán Đường

Chương 1 : Khai Hoàng mười tám năm

Ngày đăng: 02:23 22/04/20


Gió thổi tuy không mạnh nhưng cũng đủ làm cho Lý Kiến Quốc rét thấu xương. Lý Kiến Quốc không biết đây là thời kỳ gì cũng không biết lúc này là mùa gì, nằm ở trong khe đá, tuy có dây leo che chắn gió lạnh nhưng vẫn khiến nó dường như muốn bị đông cứng. Dù sao hiện tại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, thể chất cho dù tốt đến đâu cũng không thể chịu nổi.



Khe hở không lớn, thậm chí không có cách nào xoay người.



Lý Kiến Quốc mở to mắt, cảm giác đói khát lập tức vọt tới.



Quỷ dị biến thành hài nhi, lại quỷ dị gặp tao ngộ đuổi giết.... Lý Kiến Quốc hơi lo lắng, liệu Ngôn Hổ có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Ninh Trường Chân hay không. Nó tuy không hiểu gì nhưng cũng có thể nhìn ra, lúc Ngôn Hổ và hắn ly biệt thân thể đã bị trọng thương.



Giống như là một vở kịch võ hiệp.



Ninh Trường Chân?



Thật sự là một cái tên lạ lẫm...



Vừa nghĩ tới tao ngộ đủ loại của mình, đầu óc của Lý Kiến Quốc liền trở nên hỗn loạn.



Ánh trăng như tắm, theo khe hở mà rọi vào.



Nơi này tựa hồ là một nơi hoang vắng, màn đêm hoang vắng, tại dãy núi phía xa xa truyền tới từng đợt thanh âm sói tru.



Lý Kiến Quốc hơi sợ hãi nhưng cũng không thể làm gì.



Ngôn Hổ đem hắn để lại ở đây hình như là lúc buổi trưa.



Lúc này đã vào buổi tối, ước chừng cũng phải tám giờ, Ngôn Hổ hiện tại vẫn chưa quay lại, chỉ sợ lành ít dữ nhiề. Cho dù hắn có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Ninh Trường Chân nhưng nếu như hắn không trở lại thì Lý Kiến Quốc sẽ gặp phải nguy hiểm. Lý Kiến Quốc hôm nay chỉ là một hài nhi trói gà không chặt, phải làm gì cho phải đây?



Cũng không biết, lúc nửa đêm này liệu có người nào đi ngang qua hay không?



Lý Kiến Quốc một mặt mong mỏi Ngôn Hổ có thể tìm được con đường sống có thể quay lại, một mặt thì hi vọng có người đi ngang qua cho nó cái ăn. Tóm lại, trong đầu vô cùng mâu thuẫn.



Thân thể trong chốc lát đã mất đi tri giác.



Bên tai của nó đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm xe ngựa.



Ở phía cuối đường xuất hiện một đoàn xe, phía trước có mấy người mặc trang phục võ sĩ đi mở đường, theo sau là bảy tám cỗ xe ngựa, mặt sau cùng còn có một đám nô bộc từ từ tiến tới. Lý Kiến Quốc không nhìn cảnh tượng bên ngoài nhưng nghe thanh âm xe ngựa kia thì trong lòng vui vẻ không thôi. Có người qua đường sao? Xem ra là không ít người.



Liệu có nên cầu cứu hay không?



Lý Kiến Quốc do dự...



Nếu như được cứu vớt, vạn nhất Ngôn Hổ quay trở lại không tìm thấy mình thì phải làm sao?



Nếu như không cầu cứu, có trời mới biết Ngôn Hổ có thể trở về hay không, chỉ sợ lúc hắn trở về mình đã bị đông cứng mà chết rồi.



Lý Kiến Quốc chỉ biết rằng mình có một người cậu tên là Ngôn Hổ, phụ thân họ Lý.



Nếu như mình mất liên lạc với Ngôn Hổ thì chẳng phải thân thế của mình cũng bị mất đi sao?



Tiếng vó ngựa đi qua đám cự thạch, càng lúc càng xa.



Một luồng gió truyền tới, rót vào đám cự thạch khiến cho Lý Kiến Quốc vô cùng khó chịu. Mà thôi, hiện tại còn sống mới là điều quan trọng nhất.



Tính mạng không có, cho dù Ngôn Hổ quay trở lại cũng vô ích.



Nghĩ tới đây, khí lực của Lý Kiến Quốc nổi lên, một âm thanh hài nhi khóc nỉ non vang lên.
Nhân Cơ nói:



- Ý của phụ thân chính là đem đứa nhỏ này thả lại chỗ cũ?



Lão giả không trả lời ngay mà trầm tư một lát rồi nói với lão đầu béo mập.



- Thế An, ngươi muốn thu dưỡng hắn?



- Lão nô thấy, nếu đem hài tử này trả về chỗ cũ, chỉ sợ tính mạng của nó khó có thể bảo toàn. Nơi này rừng núi hoang vu, cho dù không bị chết cóng chết đói thì cũng bị thú rừng ăn thịt mất... Lão nô cảm thấy mặc kệ cha mẹ đứa bé này gây nên tai họa gì, đem nó vứt bỏ lại nơi hoang dã nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Đã như vậy tại sao không thu dưỡng nó, cũng tích được một phần công đức, lão gia nếu ngài đồng ý thì Thế An muốn lưu nó lại, ngày sau cũng có người dưỡng già.



Lão giả béo mập nói xong nhìn về phía Lý Kiến Quốc, lộ vẻ yêu thương vô cùng.



Đôi khi duyên phận thực sự rất thú vị. Lúc Thế An phát hiện ra Lý Kiến Quốc thì Lý Kiến Quốc không khóc mà còn mỉm cười.



Có thể ông trời sắp đặt là một loại duyên phận.



Nếu không tại sao lúc mình ôm oa nhi này nó không khóc còn cười với mình.



Lão giả trầm mặc không nói mà Nhân Cơ ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu.



- Phụ thân, quản gia nói cũng có đạo lý, Trịnh quản gia hiện tại đã năm mươi tuổi, phía dưới không có con nối dõi, có một oa nhi cũng là một chuyện tốt, hơn nữa chúng ta đem oa nhi này về nhà nói là lão gia mua ở Lạc Dương thì ai có thể biết được?



Hơn nữa Hoành Nghị cũng đã đầy tuổi, tương lai cũng cần có người hầu hạ.



Lão quản gia đã hơn năm mươi tuổi, hôm nay có một người để hiếu kính cũng là một chuyện tốt.



Thoạt nhìn, Nhân Cơ đối với Thế An rất tôn kính.



Thế An dùng đôi mắt cảm kích nhìn về phía Nhân Cơ, gật gật đầu, khuôn mặt trắng lộ ra vẻ mong đợi.



Lão giả suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hạ quyết định.



- Ta làm sao không biết ý định từ bi này chứ? Nhưng Trịnh gia chúng ta hôm nay thực sự không thể so sánh với năm đó.



Đương kim thánh nhân đã có chủ trương, đối với Quan Đông thế gia vọng tộc xưa nay lại có địch ý... Năm đó Trịnh thị thất phòng, vinh quang vô cùng, nhưng hiện tại chỉ còn tam phòng, ta cũng không thể không cẩn thận. Lúc này con trưởng Đường Quốc Công Kiến Thành cùng tam phòng muốn định việc hôn nhân, mặc dù hóa giải địch ý của Thánh nhân với chúng ta nhưng vẫn phải cẩn thận...



Hơn nữa hiện tại thời cuộc cũng không ổn định, Tấn vương từ sau khi trở về Giang Đô trở về, thánh nhân đối với thái tử càng thêm bất mãn.



Lúc này nếu chúng ta bị cuốn vào đó thì sẽ khó thoát khỏi tai ương cá chậu...



Sắc mặt của Thế An liền trở nên biến đổi.



Hắn vừa muốn mở miệng thì lão giả đã khoát tay:



- Thế An, ngươi năm đó hiệu lực cho trịnh gia đã sớm là một phần tử của Trịnh gia, năm đó ngươi vì ta mà huyết mạch mới đoạn tuyệt, phần nhân tình này Trịnh Đại Sĩ nhớ kỹ trong lòng.



Như vậy đi, chờ đến khi qua sông, Nhân Cơ phái người tìm hiểu một chút xem có nhà nào đó bị mất hài tử không, nếu như tìm không thấy thì đem đứa nhỏ này về... Hoành Nghị tương lai có người phục thị ta cũng yên tâm.



Từng câu từng câu khiến cho người ta cảm kích, đây đúng là một thủ đoạn cao cường.



Ý của Trịnh Đại Sĩ rất đơn giản: Đợi đến khi qua sông tìm kiếm, lúc đó không có ai hoài nghi lai lịch của Lý Kiến Quốc, dù sao Lý Kiến Quốc cũng là hài nhi, có thể nhớ được chuyện gì, sau đó lôi kéo Thế An giải quyết vấn đề.



Trịnh Nhân Cơ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.