Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18

Chương 19 : Giết hại đến cùng

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Ngô Trác Thăng vội về nhà thay đồ, anh lo cho cô chết được.



Ở bệnh viện, Ngô Mạn Mạn và mọi người chăm sóc cô, cảnh sát cũng đến hỏi vài vấn đề.



“Cô Hạ chưa tỉnh sao?” - Thanh tra viên hỏi.



“Cô ấy bị sốt, đợi cô ấy khoẻ lại chúng tôi sẽ báo các anh”- Ngọc Phàm vội nói.



“À thôi được, vậy cho tôi hỏi, lúc cô ấy bị đẩy xuống có ai gần xung quanh không?”- Thanh tra viên lại hỏi.



Cả bốn người lắc đầu, họ thật sự không biết cô đi ra ngoài, bọn họ bên trong dự tiệc nên...



“Tôi không biết, lúc đó bọn tôi ở bên trong bữa tiệc”- Max nói.



“Vậy có ai cùng cô ấy lúc ở ngoài không? “



“Có tôi” - Thẩm Mạc bước vào.



Thẩm tổng.....?



“Thẩm tổng, anh sao? “ - Thanh tra viên ngạc nhiên.



“Phải, tôi đứng trò chuyện với cô ấy vài câu nhưng vì chào hỏi nên tôi quay lại bữa tiệc, tôi vừa vào một ít phút thì nghe cô ấy bị đẩy xuống biển”- Thẩm Mạc nói, lúc nghe có người ngã xuống biển tim anh dường như dừng đập một nhịp, anh có linh cảm không lành chạy đến xem, thì nhận ra đó là cô, anh khựng lại, không phải lúc nãy còn nói chuyện với nhau sao? Sao lại...



“Vậy mời anh về sở cảnh sát lấy lời khai” - Thanh tra viên nói.



Thẩm Mạc gật đầu, lấy lời khai rồi anh quay lại thăm cô vậy.



Thẩm Mạc rời đi, cả bốn người họ nhìn nhau.



“Cậu nghĩ Thẩm tổng có ý với Song Nhi? “ - Cô Quân nhìn Ngô Mạn Mạn hỏi.



“Tớ cũng thấy vậy”- Ngô Mạn Mạn trả lời.



Max và Ngọc Phàm nhìn nhau.



“Ưm... “- Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, ơ.. đây là đâu?



“Song Nhi”- Ngô Mạn Mạn vui mừng, may quá cô tưởng Song Nhi không tỉnh lại trong hôm nay chứ.



“Đây là..? “- Cô mấp mấy môi hỏi, hình như cô ở trên thuyền, rồi bị ai đó đẩy xuống biển.. sau đó... cô không nhớ gì cả.



Ngô Mạn Mạn và Cô Quân đỡ cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường.



“Đây là bệnh viện, cậu thấy sao rồi? “- Cô Quân lo lắng hỏi, Song Nhi luôn là người vụng về, việc lần này làm Cô Quân cô sợ muốn chết.



(@Tiểu Bạch Thỏ: Vụng về chỗ nào ==)



Cô lắc đầu. Cô không sao, chỉ cảm thấy hơi đau đầu một chút.



“Cậu có thấy ai đẩy mình không? “- Ngô Mạn Mạn hỏi hi vọng cô thấy gì đó.



Cô lắc đầu, cô chỉ thấy lực mạnh từ sau đẩy mình xuống và rồi...



Cả bốn im lặng, cô không thấy thì việc điều tra rất khó, mà rốt cuộc ai muốn hại cô chứ? Cô có gây thù với ai? Không có, bọn họ chỉ thấy từ lúc quen cô, cô chỉ có Ngô Mạn Mạn và bọn họ thôi... sao lại... hay là về Ngô Trác Thăng kẻ thù của anh nhắm đến cô.
“Chuyện gì xảy ra với cô ấy? “- Anh tức giận quát.



“Có người cầm dao tấn công bệnh nhân, lúc tôi vào kiểm tra thì người đó chạy đi, còn cô ấy đang ngồi bệch dưới sàn” - Y tá nói, sát thủ đuổi đến bệnh viện để giết người sao?



Anh ôm cô vào lòng trấn an, tên nào làm chứ? Đừng để anh biết được.



“Thăng Thăng... cho em về nhà, em không muốn ở đây” -Cô run rẩy.



Anh cởi áo vest ra,khoác lên cho cô, ôm cô vào lòng: “ Được về nhà”



“Ngô tổng, cô ấy... “- Bác sĩ vội khuyên ngăn, tình trạng cô mà về nhà thì...



“Câm miệng, cô ấy nói muốn về nhà, các người muốn cô ấy ở đây để bị giết sao? “- Anh quát, gần như điên lên, anh sơ ý mới ra như vậy,chết tiệt tên nào.. tên nào chứ?



Anh ôm cô đi, bác sĩ muốn ngăn nhưng lại bị Thẩm Mạc ngăn lại.



“Để anh ta đưa cô ấy về nhà đi, ở đây rất nguy hiểm” - Rốt cuộc là ai đuổi đến cùng để giết hại cô chứ?



“Thẩm tổng... “- Tại sao hai vị tổng giám đốc này lại ra sức bảo vệ cô gái kia chứ? Cô gái kia rốt cuộc là ai?



Thẩm Mạc im lặng bước đi, việc này nó đã trở nên nghiêm trọng rồi.



....



“Thăng Thăng... em sợ.. anh ôm em được không? “- Cô run rẩy trong lòng anh.



“Anh ở đây, em đừng sợ” - Anh trấn an, anh thật đáng ra không nên bỏ cô một mình, để cô như vậy anh quá sơ ý mà.



Cô khát nước, nên muốn mở mắt dậy uống nước, ai ngờ vừa mở mắt ra thấy một người đàn ông muốn cầm dao đâm mình, cô vội né đi, nhưng bị người đàn ông đó dồn vào đường cùng, lúc anh ta định đâm cô thì tiếng la của y tá vang lên, anh ta vội chạy đi, cô sợ hãi ôm mình dưới sàn.



Anh đưa cô về nhà, Max còn ở nhà đợi anh về để giải quyết tài liệu, thấy anh đưa cô về bất ngờ.



Anh biết Max muốn hỏi gì, ra hiệu đừng nói gì rồi ôm cô về phòng.



Đứng đó, Max cảm giác lạ... lại có chuyện gì sao?



(@Hung Thủ: Đúng là ta đó:D2)



Sau khi trấn an và cho cô uống thuốc, anh thở dài tắt đèn rồi xuống nhà. Ngô Mạn Mạn cũng chưa ngủ nên qua canh chừng cô, sao lại ra thế này chứ?



Anh vừa xuống nhà, Max vội hỏi:“Sao lại đưa Song Nhi về nhà? “



“Bị sát thủ đuổi đến cùng muốn giết hại, nên... “- Anh căm phẫn.



“Cái gì? “Sát thủ? Ai lại cả gan dám đụng đến người của Ngô Trác Thăng chứ?



(@Hung Thủ: Là ta *vuốt vuốt tóc *)



“Ngày mai, cho người điều tra tất cả những người Song Nhi quen, từng nói chuyện, chuyện này nó đã đi đến nghiêm trọng rồi” - Anh chắc nịch, anh mà tìm ra ạ muốn hại cô, anh giết không tha!.



Max gật đầu, xem ra ai gan lớn mới dám đụng đến cô rồi.



(@Hung Thủ: Là ta nè:D3