Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18
Chương 24 : Gặp mặt Thẩm lão gia
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Hôm sau.
Như bình thường, cô ngủ dậy, phát hiện anh nằm bên cạnh ôm mình. Hình như hôm qua... cô về nhà, rồi anh bảo đi ngủ, cô lại muốn anh ôm nên ra thế này...
“Dậy rồi sao? “- Giọng anh vang lên nhưng mắt vẫn nhắm
“Ừm”- Cô trả lời.
“Anh đang lười, cho anh ôm em thêm lát nữa đi”- Anh nũng nịu.
Hôm qua cô nũng nịu, hôm nay thì đến lượt anh chứ.
Anh thật là...
Cô để anh ôm mình như vậy đấy, giờ không biết ai heo lười đây?
“Song Nhi”- Anh bỗng gọi cô.
“Sao vậy anh? “- Cô ngây ngô.
“Mình.. kết hôn nha”- Vấn đề này anh đã nghĩ đến lâu rồi, nhưng không biết cô sao đây.
Kết hôn? Cô và anh sao? Có được không? Cô là một cô gái bình thường, lại.. đang xảy những chuyện xấu, còn kết hôn với anh, một tổng giám đốc có tiếng, cô chỉ sợ làm anh mất mặt. Vả lại.. cô chưa tìm được ba mẹ ruột, cô chưa muốn tiến đến hôn nhân.
“Em... “- Cô lưỡng lự.
“Được rồi, nếu em chưa muốn cũng không sao, anh đợi em mà”- Anh nói.
“Cảm ơn anh”- Cô khẽ trả lời.
Lát sau, anh buông cô ra. Cô đi vệ sinh cá nhân, còn anh ngồi bên ngoài. Anh biết rõ cô chưa chấp nhận để cả hai đến hôn nhân, không sao anh đợi được, anh nhất định sẽ đợi được đến ngày cả hai cùng nhau bước vào lễ đường.
Cả hai vệ sinh cá nhân xong, cùng nhai đi ăn sáng.
Ngô Mạn Mạn đêm qua dường như không ngủ, nằm lăn qua lăn lại suy nghĩ về kẻ muốn hại Tiểu Bạch Thỏ, nên bây giờ ngủ như heo con trong phòng.
Sáng sớm, Max đã đến tìm anh. Về vấn đề bữa tiệc mà cô gặp nạn kia.
“Cậu đến tìm Tiểu Mạn sao? Con bé còn ngủ”- Anh nhìn Max hỏi, sáng sớm như vậy đến đây chắc tìm Ngô Mạn Mạn rồi.
“À không, tớ muốn gặp Song Nhi hỏi vài điều”- Max trả lời.
Cô đang loay hoay trong bếp dọn thức ăn ra, không biết anh và Max nói gì nữa.
Ngô Trác Thăng quay đầu lại nhìn cô đang loay hoay kia. Rồi quay sang nhìn Max.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì? “- Max dò hỏi.
“Là về người đàn ông bị giết trong nhà vệ sinh, cảnh sát nghi ngờ tên này tiếp cận Song Nhi để hại cô ấy, nhưng không thành liền tự sát.. hoặc bị thủ tiêu “- Max nói, sáng sớm nói chuyện này anh cũng không muốn, nhưng đành thôi.
Ngô Trác Thăng cau mày. Thủ tiêu? Việc này nó đến nghiêm trọng như vậy rồi sao?
Hai vệ sĩ kia nhận ra Thẩm lão gia, ông đưa mắt ý nói đừng làm gì cả.
Bà từ trong đi ra, nhìn thấy Thẩm lão gia vội quay đầu đi vào, nhưng không ngờ lại để Thẩm lão gia nhìn thấy. Đó là Tuyền Uri, đây chắc chắn là Song Nhi rồi.
Cô đứa bó hoa cho Thẩm lão gia.
“Cô gái, cháu tên gì? “- Thẩm lão gia nhìn cô hỏi.
“À dạ Song Nhi ạ”- Cô lễ phép trả lời.
Thẩm lão gia mỉm cười, rồi quay đầu đi.
Cô cảm thấy kì lạ, người đàn ông đó sao là lạ vậy?
Bà lúc này đi ra.
“Vào giúp mẹ với con”- Bà nhìn cô nói.
“Dạ”- Cô ngoan ngoãn đi theo sau bà, như một cái đuôi nhỏ.
Thẩm lão gia trên xe, nhìn bó hoa trong tay mỉm cười, một cô gái tốt.
...
Đến tối, cô về lại Ngô gia.
Anh đúng lúc cũng đi làm về, thấy cô vui vẻ về, hỏi: “Em đi đâu về mà vui quá vậy? “
“Từ nhà ba mẹ về” - Cô ngây ngô.
Anh bật cười, xoa đầu cô rồi ôm cô vào nhà.
Ngô Mạn Mạn lại đi. Một đi mua sắm, hai bị Max đưa đi đâu rồi. Nên kết hôn sớm cho hai người này mới được.
Cô vội đi tắm, rồi vào bếp nấu bữa tối cho anh.
Anh trên phòng, vừa tắm xong, bước ra thì hai vệ sĩ lên phòng báo cáo.
“Ông chủ hôm nay Thẩm lão gia đến tiệm hoa của ba mẹ cô Song Nhi”- Vệ sĩ nói.
Anh cau mày, Thẩm lão gia? Đến đó làm gì? Cô sao? Tại sao hết Thẩm Mạc đến Thẩm lão gia, rốt cuộc là sao?
“Được rồi”- Anh nói, phất tay. Hai vệ sĩ hiểu ý bước ra ngoài.
Anh ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc. Thẩm gia có liên quan gì đến cô?
Ngồi suy nghĩ, anh không thể hiểu ra. Cầm điểm thoại lên, gọi ai đó:
“Điều tra về Thẩm gia cho tôi”