Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18

Chương 3 : Điều kiện 1 tháng

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Hạ Châu Như Song chỉ biết há miệng nhìn Ngô Trác Thăng. Anh chàng này? Bị tâm thần hay gì sao?



“Được rồi,em đừng nhìn tôi nữa. Mau xuống giường rồi ăn sáng”- Ngô Trác Thăng nhìn cô nói.



Lúc này cô mới hoàn hồn,thôi chết! Chỉ còn hôm nay và ngày mai thôi,tiền phẫu thuật mẹ cô.



Nghĩ tới,cô vội xuống giường định chạy đi. Thì bị anh nắm tay lại.



“Em đi đâu?”- Ngô Trác Thăng cau mày. Định chạy đi đâu đây?



“Bệnh viện,viện phí”- Cô nói vẻ gấp gáp. Tình trạng mẹ cô đang nguy kịch,cô không rãnh mà ở đây nói chuyện phiếm với anh mặc dù đã cho anh ta thỏ mãn anh cô mà không tính tiền.



“Như hôm qua anh nói,anh giúp em chịu trách nhiệm “- Ngô Trác Thăng dứt khoát nói. Con heo này? Ngủ xong cái không nhớ gì sao? Không nhớ những lời hôm qua anh nói sao? Hừ! Ngủ gì hay vậy trời?



“Anh...không đùa chứ?”- Hạ Châu Như Song khựng lại,những lời nói hôm qua của Ngô Trác Thăng làm cô nhớ lại. Hôm qua,và cả bây giờ anh nói thật chứ?



“Không đùa”- Ngô Trác Thăng lại chắc chắn nói.



“Điều kiện là gì?”- Cô biết không ai cho không mình cái gì cả.



“Chỉ cần em ở đây,mỗi ngày đều bên anh”- Ngô Trác Thăng trả lời. Cái điều kiện này vô lí thật. Nhưng anh thích vậy,vì người con gái này lần đầu gặp anh đã thấy thích. Chỉ muốn giữ lại bên mình.



Ý anh là? Ấm giường sao?



Còn lâu nhá! Mơ đi nhá Sói sắc lang!!!



“Tôi..chưa 18,không làm ấm giường của anh được nữa “- Thật ra còn hai tháng nữa là sinh nhật cô,nhưng bây giờ không quan trọng. Cô chỉ muốn cứu mẹ thôi.



“Không,em chỉ cần bên tôi một năm,làm người phụ nữ của tôi. Còn ấm giường thì không cần làm nữa “



***
@Max: aaaa... tha cho anh *ôm đầu* Tên Trác Thăng kia hãy đợi đấy



@Ngô Trác Thăng: huýt *ôm mỹ nữ trong tay *)



Max như muốn đùa tiếp,anh nhìn thôi. Chứ Ngô Mạn của anh mà biết anh không còn sống luôn. Vả lại người con gái của anh cô,cô không cầm dao chém anh luôn mới lạ. Ôi chao! Nghĩ đến lạnh cả cái sống lưng mà.



“Cô bé đó bao nhiêu tuổi?”- Max ngồi xuống,cầm li nước lên trên bàn lên uống.



“17”- Ngô Trác Thăng nhún vai nói.



Phụt!!!! Nước trong miệng Max phun ra.



“What???”- Max ngạc nhiên. What? What? Cái gì? 17? Ngô Trác Thăng cậu có cái khẩu vị gì lạ vậy? Thích con gái còn con nít sao? Chưa vị thành niên sao trời? OMG! Bạn anh, Ngô Trác Thăng cần đi khám trời ơi. Tôi không tin luôn mà. Max gào théc trong lòng.



“Làm gì mà ngạc nhiên? Tớ chưa làm gì cô bé đó đâu,cậu đừng sợ tớ bị đi bóc lịch”- Ngô Trác Thăng nói ngượng.



Max lúc này chỉ biết dơ tay đầu hàng,cũng may đầu tên này còn tỉnh táo. Chưa đi “Cưỡng” con nít nhà lành



(@Hạ Châu Như Song:con gái nhà lành mà ông =.=). Hú hồn, Ngô Mạn và Ngô Thần mà biết tin này chắc té ngã ngửa chết mất.



“Vậy tại sao cậu lại sủng cô bé đó đến vậy?”- Lúc ngoài,Max đã thấy hết tất cả. Nhìn gương mặt Ngô Trác Thăng là hiểu anh yêu thương cô cỡ nào. Max anh không mù,nhìn thoáng là hiểu. Ngô Trác Thăng rất hết lòng yêu thương cô bé đó,ủa mà sao giống cha con hơn yêu vậy chèn? Nhưng yêu,nghe Ngô Trác Thăng kể chỉ mới quen nhau 1 tháng thôi mà. Sao yêu nhanh vậy được? Đúng là, Ngô Trác Thăng không tiếp xúc với phụ nữ,khi tiếp xúc thì khác hơn tất cả các lũ đàn ông khác. Y như tên “Lạc Loài” vậy.



“Vì cô ấy có hoàn cảnh giống tớ và Ngô Mạn “- Ngô Trác Thăng giọng trầm xuống trả lời. Anh bất hạnh,cô còn hơn anh. Nhưng,cô là một cô gái 17 tuổi,đi đến bây giờ thì ý chí cô rất mạnh mẽ. Đây là điều anh ngưỡng mộ cô nhất. Một cô gái mạnh mẽ.



Nghe câu trả lời của Ngô Trác Thăng, Max bỗng trở nên nghiêm túc. Quá khứ của Ngô Trác Thăng và Ngô Mạn Mạn anh đều biết rõ. Có lẽ cô giống Ngô Trác Thăng nên Ngô Trác Thăng cảm giác đau xót cho cô.



“Vậy? Cậu định giữ cô ấy bên cạnh mãi?” - Max cau mày hỏi.



“Có lẽ thế thật”