Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 1 : Thợ săn hạng E
Ngày đăng: 00:37 20/04/20
Moon"sNovel
"Thợ săn hạng E" Sung Jinwoo.
Danh hiệu ấy theo anh ta đến mọi nơi.
Dù là một Thợ Săn, năng lực của anh ta chỉ hơn người thường một chút. Nếu không có khả năng chịu đựng và khả năng hồi phục cao hơn chút xíu, thì anh ta cũng chẳng khác người thường là bao. Thành ra, sự nghiệp làm Thợ Săn của anh ta gắn liền với vô số thương tích. Thậm chí vài lần anh ta đặt chân đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Jinwoo không trở thành Thợ Săn vì yêu thích công việc đó.
Một công việc nguy hiểm, cam go, mà thu nhập thì đáng thất vọng.
Không. Nếu không phải vì Hiệp hội Thợ Săn hỗ trợ chi trả viện phí cho mẹ anh ta, có lẽ Jinwoo đã từ bỏ và chọn một nghề bình thường như bao người khác rồi.
Khổ nỗi, một chàng trai tuổi đôi mươi như anh ta, không có tài năng lẫn người "chống lưng", làm sao trang trải nổi viện phí giá vài triệu Won mỗi tháng?
Có thể nói. anh ta chẳng có lựa chọn nào khác.
Và rồi, như mọi ngày, với trái tim đang khóc thầm, Jinwoon tham gia vào một cuộc đột kích do Hiệp hội giám sát.
- -
Các thợ Săn trong cùng một khu vực đều biết rõ nhau. Bởi họ đều tập trung mỗi khi một Cổng mở ra. Và hôm nay, những Thợ Săn tụ tập trước cổng, vừa uống cà phê vừa chào hỏi lẫn nhau.
"Ôi, anh Kim! Bên này nè"
"Ồ, Park! Anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh bỏ nghề rồi chứ."
"À... Vợ tôi vừa mang thai đứa con thứ hai"
"Hahaha, vậy sao? Ừ, cách tốt nhất để lấp đầy túi một thợ săn là tham gia đột kích mà!"
Cả hai cùng cười lớn.
"Anh có để ý không, hình như gần đây Hiệp hội ngày càng ít gọi chúng ta. Phải chăng số lượng Cổng xuất hiện đã giảm đi?"
"Ể. Làm gì có. Đó là vì gần đây các Công hội đã tích cực hoạt động hơn Hiệp hội. Mỗi lần có cơ hội vớ bẫm là các Công hội lại nhảy dựng lên với con mắt rực lửa."
"Ừm. Cuộc đột kích này được giám sát bởi Hiệp hôi, chắc là nó tương đối an toàn nhỉ?"
Với một chút lo lắng, Park đảo mắt nhìn xung quanh. Một Cổng bị lờ đi một Công hội nghĩa là nó có thu nhập thấp, và thu nhập thấp nghĩa là độ khó thấp. Tất nhiên, ở đời chẳng có gì chắc 100%. Giống như Park, các thợ săn khác đảo mắt xung quanh với vẻ căng thẳng.
"Có lẽ vậy..."
Uống nốt cốc cà phê, Kim vẫy tay chào một người vừa xuất hiện phía xa.
"Ồ, chờ đã. Xem ai kìa! Cậu Sung. Sung ơi!"
Các Thợ Săn khác cũng nhìn người vừa đến với vẻ quen thuộc và thư thái.
"Xin chào."
Đó là Sung Jinwoo.
Đáp lại Kim với một cái gật đầu, Jinwoo tiếp tục bước đi. Khi anh ta đi qua, Kim cười khẩy và bớt lo âu.
"..."
Đây không phải là một quyết định dễ dàng. Vài người hiểu rằng, không có gì đảm bảo là Hầm Ngục kép sẽ an toàn như cái họ vừa quét sạch. Một số thì nghĩ rằng, nếu cái ở ngoài dễ thế này thì cái ở trong chắc cũng không đến nỗi nào. Tất nhiên, đây không phải là một tình huống mà tất cả mọi người sẽ đồng lòng.
"Hmm..."
Song hắng giọng.
"Ở đây hiện có 17 người, hay là ta biểu quyết nhé? Và biểu quyết xong thì không phàn nàn gì cả. Thế nào?"
Các Thợ Săn đều gật đầu đồng ý.
Song là người đầu tiên giơ tay. "Tôi sẽ đi"
Park nối tiếp ngay sau Song, "Tôi đi nữa"
"Tôi, tôi nữa.."
"Đây nữa."
"Thêm một người nữa"
Kim cũng tham gia vào nhóm đi. Nhưng cũng có các ý kiến trái chiều.
"Không"
"Tôi nghĩ ta nên đợi đánh giá của Hiệp hội"
Lúc tỷ lệ đi/không đi là 8-7, tất cả quay lại nhìn 2 người chưa ra quyết định.
"Xin lỗi..."
Lắc đầu, Juhee chọn không. Vậy là tỷ lệ cân bằng: 8-8.
Song quay sang hỏi người còn lại.
"Cậu Sung?"
Quyết định cuối cùng của cả nhóm dựa vào anh ta. Jinwoo tung cục ma thạch hạng E trong tay, nhìn sang bên cạnh. Juhee lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô có linh cảm xấu về chuyện này. Ngay cả Jinwoo cũng vậy. Trong mọi hoàn cảnh, anh ta không dám đặt mình vào vòng nguy hiểm. Dù sao thì anh ta cũng không đủ kĩ năng và can đảm để làm thế.
Nhưng Jinwoo có một đứa em gái chuẩn bị vào đại học.
"Mình không có khoản tiết kiệm nào cho việc đó "
Hai mươi bốn tuổi, Jinwoo phải rời đại học vì không trả nổi học phí. Anh không muốn chuyện đó cũng xảy ra với em gái mình.
Chẳng ai sống mà không cần tiền. Ông Park không phải là người duy nhất.
Jinwoo giơ tay:
"Tôi sẽ đi".