Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 9 : Trở thành "người chơi"

Ngày đăng: 00:37 20/04/20


- Anh có đau đầu ko?



Cô em gái bé nhỏ hỏi cậu khi mới bước vào. Jinwoo lắc đầu.



- Không



Không tin tưởng được những lời cậu nói, mắt của cô em gái cậu tràn đầy lo lắng.



- Anh thật sự ổn chứ?



- Trời ơi thiệt mà.



Em gái cậu thở hổn hển khi cô bắt đầu đến gần cậu với 1 ánh nhìn như xuyên thấu cậu vậy. Đã quen với phản ứng của cô trong những tình huống như thế này, Jinwoo co rúm người cảnh giác khi em gái cậu bắt đầu đánh cậu.



- Em đã bảo anh là đừng để bị thương! Anh có biết là em đã lo lắng đến nhường nào không?!”



- … Anh xin lỗi.



- Tất cả những người còn lại đều ổn, tại sao lại chỉ có 1 mình anh là lúc nào cũng bị thương thế!



- … Anh xin lỗi…



Đôi bàn tay đang đánh cậu từ từ dừng lại. Và rồi, Jinah đứng đó với cái đầu cúi gằm, còn nước mắt thì bắt đầu chảy. Jinwoo ôm và vuốt nhẹ vào lưng cô bé, cố gắng làm cô bé ngưng khóc. Trong khi chính cậu cũng phải kìm nén những giọt nước mắt của mình.



- “Thế mà lúc đó mình đã chuẩn bị tinh thần để chết… bỏ lại con bé 1 mình…”



Tạ ơn chúa là cậu đã còn sống trở về. Nhìn vào khoảnh khắc này, cậu chợt nhận ra rằng mình đã cận kề cái chết rất nhiều lần. Nó như sống trong cơn ác mộng vậy.



Jinwoo hướng mắt về những từ ngữ đột nhiên hiện ra trong không khí.



Bạn có tin nhắn chưa đọc.



- “Cứ như mình còn đang mơ…”



Cậu không thể hiểu ý nghĩa của những từ đó. Tuy nhiên, cậu có thể làm gì chứ? Điều quan trọng nhất là cậu đã có thể “sống sót” trở về với gia đình.



- Sụt sịt



May mắn thay, em gái cậu đã ngưng khóc. Và cũng thật ko may, cơn thịnh nộ của cô với tình trạng của cậu vẫn được tiếp tục và kéo dài thêm cả tiếng đồng hồ nữa…



- Rồi giờ anh hiểu chưa? Nếu anh bị thương 1 lần nữa, em sẽ bỏ học và đi làm ngay lập tức, vậy thì anh sẽ ko cần phải làm cái nghề Hunter ( để t.anh nghe ngầu hơn là “thợ săn” á O.O) này 1 lần nào nữa.



Cái ánh mắt sắc sảo đó ko phù hợp với khuôn mặt dễ thương của cô, nhưng cô đúng là em gái của cậu.



- Rồi rồi, anh biết rồi >”<



Jinwoo gật đầu cam chịu. Sau khi nhận được xác nhận của anh nhiều lần, Jinah đứng dậy, hài lòng.



- Em đi đâu thế?



- Đến trường. Em chỉ xin phép đc 1 ít thời gian để đến thăm anh thôi, nhưng giờ em phải quay lại trường.



- À phải. Năm sau là thi đại học rồi.



Dù cho cậu ko thể mướn gia sư hay cho cô vào trường tư thục, nhưng Jinah vẫn trờ thành một trong những học sinh hàng đầu của trường. Ước mơ của cô là trở thành bác sĩ. Điều khiến 1 cô bé nghiện game bỗng chốc trở thành 1 học sinh đầy nhiệt huyết, là khi mẹ của họ bị bệnh nặng cách đây vài năm.



Jinwoo muốn đảm bảo giấc mơ của cô có thể trở thành sự thật.



- “Khoan… game?!”



Mắt cậu chợt mở to.



- Em đi đây.



Jinwoo níu em gái mình lại.



- Jinah.




60.



Đồng hồ điểm đúng 12 giờ.



ring~



[Bạn đã thất bại trong việc hoàn thành Nhiệm vụ Hằng ngày. Bạn sẽ bị chuyển tới “khu vực phạt” trong thời gian nhất định]



SHAKE!~



Jinwoo mở mắt trong khi cơn chấn động làm cơ thể anh run lên.



- Đ…động đất?!



Cậu nhảy dựng lên và ôm lấy chân giường. Chấn động quá mạnh đến nỗi cậu cảm thấy mình khó mà giữ vững được.



SHAKE!~



Nhưng với mỗi giây trôi qua, chấn động trở nên tồi tệ hơn.



Đột nhiên,



psssh~



Cái chân giường mà Jinwoo đang nắm với tất cả sức lực của mình, đã gãy. Không, chính xác là nó đã biến mất khỏi tay cậu. Cậu kiểm tra lại 2 bàn tay của mình, ko có 1 chút dấu hiệu gì của thứ cậu đã nắm. Thay vào đó, chỉ có cát mà thôi.



- Cát?



psssssh~



Tất cả những phần còn lại của chiếc giường biến thành cát, và sự chấn động ngày càng mạnh hơn.



SHAKE!~



Không còn gì để bám víu, cậu bị bắn ra khỏi giường. Jinwoo hét lên khi cậu bị văng đi. Từng thứ một, tất cả vật dụng và đồ đạc trong phòng đều biến thành cát.



“Uwaaaaaaah!”



Crash!



Jinwoo đột nhiên thấy mình bị cuốn vào một cái gì đó. Đầu ngón tay cậu cảm nhận được sự mềm mại của cát xung quanh. Trận động đất đã ngưng lại.



spit spit



Cậu vừa ngẩng đầu lên vừa phun cát ra khỏi miệng cậu.



“...?”



Cậu thấy mình ở giữa một sa mạc rộng lớn. Phủi cát ra khỏi quần áo, cậu đứng dậy và nhìn xung quanh. Ở mọi hướng, cậu chỉ nhìn thấy 1 dải cát bất tận, trải dài đến tận chân trời.



- Sa mạc…?



Không có 1 thứ logic nào có thể giải thích cho hiện tượng này. Vài phút trước, cậu vẫn còn nghỉ ngơi trong bệnh viện ở giữa Seoul.



Cậu nắm 1 nắm cát và thả nó xuống. Cát rơi thẳng xuống đất.



- Không có gió.



Không chỉ gió, nhìn lên, còn ko có cả mặt trời, mặt trăng hay cả ngôi sao.



Bầu trời đen trống rỗng như ai đó đổ mực đen lên một bức tranh vậy.



Điều dị thường là, ngay cả khi thiếu nguồn sáng, cậu vẫn có thể nhìn thấy xung quanh không mấy khó khăn.



- Mình đang ở đâu đây?