Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 120 : Kịch chiến

Ngày đăng: 00:40 20/04/20


“Cái gì?! Anh bị ngắt kết nối với Goto?”



Khuôn mặt của Matsumoto trở nên tái nhợt. Nhân viên quay về phía ông và bất ngờ hỏi.



“ Ngài có muốn tự mình kiểm tra bản ghi âm không?”



Matsumoto gật đầu và cầm lấy tai nghe. Sau khi loay hoay một lúc, bản ghi âm bắt đầu phát.



“Một con kiến…”



“Ngươi có phải nhà vua không?”



“Phải, ta chính là vua”



“Goto! Cẩn thận!”



“Ahhhhhhhhhh”



“Ngươi là cái quái gì vậy?”



Beep~



“Đó là khoảnh khắc cuối cùng được ghi lại.”



Đặt ống nghe xuống, khuôn mặt của Matsumoto hốc hác. Mặc dù cuộc đối đầu của người Thợ săn với con kiến đột biến đã bị ngắt, ông ta có thể tưởng tượng ra số phận của họ. Từ những tiếng ồn mà ông ta nghe được qua video, Matsumoto chắc chắn rằng kịch bản tồi tệ nhất đã xảy ra.



“Một con kiến biết nói như một con người? Quan trọng hơn, nó đủ sức giết Goto?”



Tình hình thật tồi tệ. Họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị hoàn hảo cho bất kỳ kịch bản nào họ có thể tưởng tượng ra. Khổ nỗi, chuyện này lại ngoài sức tưởng tượng của họ.Những ngón tay của Matsumoto run rẩy trong sợ hãi.



“Chủ tịch?”



Một tiếng gọi từ gần đó đã phá vỡ Matsumoto từ sự kinh ngạc của ông ta. Nhận ra rằng ánh mắt của các nhân viên đã cố định trên bàn tay run rẩy của mình, ông ta nhét chúng vào túi, sau đó quay lại.



“Goto … không, con kiến đó đâu rồi?”



Matsumoto dừng lại trong khi nói, thay đổi câu hỏi của mình với nhân viên.



‘Tôi không muốn gọi con kiến đó là kẻ giết Goto, nó không xứng đáng với danh hiệu này.’



“Dấu hiệu năng lượng của nó đã biến mất, thưa ngài!”



“Nó biến mất?”



Con kiến đó có thể giết Goto, người mạnh nhất Nhật Bản.



Matsumoto tin rằng camera phát hiện mana trên vệ tinh của họ sẽ không thể bỏ lỡ sinh vật này, bất kể nó ở đâu trên đảo Jeju. Như thể đoán được câu hỏi tiếp theo của Matsumoto, nhân viên chỉ về phía màn hình.



“Điểm sáng này thể hiện sức mạnh ma thuật của “thứ đó”, ngay trước khi chúng tôi mất liên lạc với Goto và nhóm của anh ấy.”



Camera phát hiện năng lượng ma thuật ghi nhận mana như ánh sáng. Dấu chấm trắng trên màn hình càng lớn và sáng, mana của đối tượng càng nhiều. Ngay khi ánh sáng của Goto và các thợ săn khác bị tắt, dấu chấm lớn tượng trưng cho con kiến đã biến mất.



“Ôi Chúa tôi …” Matsumoto rên rỉ trong đau khổ.



Ông ta biết rằng điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất, sinh vật đó hoàn toàn kiểm soát được lượng mana của nó.



‘Chuyện này… thứ khốn kiếp đó…’



Các kỹ thuật viên của nhóm nghiên cứu đã không thể phát hiện ra nó, đó là một thất bại lớn, và bây giờ Nhật Bản đã mất 10 Thợ săn hạng S trong đó có người đàn ông được ca ngợi là người mạnh nhất đất nước. Đây là một cái giá đau đớn cho sai lầm của họ, và nhiều tổn thất có thể xảy ra trước khi họ có thể rút khỏi đảo Jeju.



‘Nếu con quái vật chết tiệt đó vượt biển…’



Matsumoto cố gắng gạt bỏ suy nghĩ này, nhưng ông ta không thể. Trí tưởng tượng của ông ta gần như phát điên trước mối đe dọa mà con kiến này đặt ra. Nhưng sau đó



“Tôi đã tìm thấy tín hiệu của nó! Nó xuất hiện lại rồi!”



Đôi mắt của Matsumoto mở to ngạc nhiên.



“Nó đâu rồi?”



“Phòng của kiến chúa”



“…”




gulp!



Phản ứng của người quay và những thợ săn khác không giống nhau. Khi mọi người nhìn chằm chằm vào Jinwoo với vẻ hào hứng, Choi Jong-In liếc nhanh quanh phòng. Xung quanh họ là những mảnh vỡ của hàng ngàn con kiến.



‘Mình nghĩ rằng các Thợ săn khác đã xử lí lũ kiến trong khi mình đang bất tỉnh…’



Nhưng bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Jinwoo, Choi Jong-In đã nghĩ khác.



‘Đừng nói là …. Sung Jinwoo … một mình?’



Đôi mắt Choi Jong-In run rẩy khi anh theo dõi cuộc tàn sát.



Kiehieh!



Choi Jong-In đã hoàn hồn trở lại bởi tiếng nổ đột ngột, và nhanh chóng quay về phía âm thanh. Vua kiến, người đã tự giải thoát mình khỏi bức tường, đang nổi giận rõ rệt.



‘Hm?’



Jinwoo nghiêng đầu ngạc nhiên khi thấy Vua Kiến đứng lên. Có vẻ như hắn không bị thương nặng như Jinwoo đoán.



‘Có phải … lớp vỏ ngoài đã bảo vệ hắn?’



Một lớp vỏ đen bao phủ cơ thể kiến vua, giống như một bộ áo giáp.



‘Nếu vậy, tất cả những gì mình cần làm đơn giản là đập nát nó’



‘Một thanh kiếm hay một cây giáo sẽ không hiệu quả với áo giáp. Thứ tốt nhất để sử dụng là một cái búa lớn.’



Vai và cánh tay của Jinwoo đột nhiên phồng lên khi anh uốn cong và chuẩn bị sử dụng sức mạnh khủng khiếp của mình, khí lực của anh khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Vua kiến ngừng gầm thét, và quay mặt lại, méo mó nhìn trừng trừng vào Jinwoo.



“Sao mày dám”



Hai đối thủ tiếp cận nhau. Ban đầu, cả hai từ từ tiến tới. Rồi gần như cùng lúc, cả hai đột ngột lao về phía trước, thu hẹp khoảng cách một cách mạnh mẽ. Ngay lập tức, họ mặt đối mặt. Vua kiến trừng mắt đe dọa, nhưng Jinwoo không né tránh. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm lại với cường độ tương đương. Không một chiến binh nào chớp mắt khi họ tung ra những cú đánh dữ dội. Hàng chục cú đánh tung ra đi mỗi giây, và hàng chục cú đánh khác lao đến để trả đũa. Cả hai không chịu lùi lại dù chỉ một bước trong suốt cuộc chiến.



Boom!



Bang!



Quagwang!



Cả những người xem ở nhà và những Thợ săn khác trong phòng đều chết lặng. Hang động rung chuyển do những cơn dư chấn từ sức mạnh ma thuật nổ bung sau những cú đánh của cả hai. Ngay cả những Thợ săn hạng S, những người có kiến thức trong việc điều khiển mana, cũng cảm thấy khó thở.



“Euuugh…”



“Anh ổn chứ?”



“T-Tôi không sao”



Một thợ săn hạng S đã tới kiểm tra tình trạng của người quay phim.



‘Tôi cảm thấy chóng mặt khi xem trận đấu này. Vì vậy tôi không biết một người hạng A sẽ cảm thấy như thế nào.’



Nhưng chưa hết,



‘Wow…’



Có một lý do để anh ta có thể cảm thấy hạnh phúc, ngay cả khi khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch vì sốc.



thudthudthudthudthud!



‘Làm sao anh ta có thể tự mình chiến đấu với một con quái vật như vậy?’



Những gì anh có thể làm trong lúc này là… ngồi nhìn và hy vọng.



BOOM!



Mặc dù Sung Jinwoo trúng đòn, nhưng lớp vỏ của kiến vua rõ ràng đang nứt ra.



Trans: Trần Lâm



Edit: Linye