Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 12 : Hotboy bệnh viện

Ngày đăng: 00:37 20/04/20


"Hừm… để cho chắc thì..."



Để che đậy danh tính, Jinwoo để lại một bài đăng nặc danh trong một diễn đàn chỉ dành riêng cho các Thợ săn.



“Có vài thứ kỳ lạ đã xảy ra”



Đột nhiên tôi thấy các màn hình thông báo trôi nổi trên không như game ấy và tôi có thể sử dụng các điểm số để tăng khả năng của mình. Có ai đã có kinh nghiệm trải qua việc tương tự chưa?



Nhưng các câu trả lời thì không mấy tử tế.



“hahaha nói nhảm hay đó.”



“Cậu có bị khùng không, chàng trai trẻ.”



“Kiểm tra sàn nhà coi có não rớt xuống hông dị ba”



“Còn tao thì nghĩ mày chơi game nhiều quá lú mẹ rồi”



“Ông là tác giả truyện tranh hả?”



“Ê! Cho mày cái địa chỉ của bệnh viện gần nhất nè, LoL.”



“Cậu có thể nói cụ thể hơn chứ?”



“Có vẻ như cái diễn đàn này cần phải lọc lại thành viên thôi, đọc ba cái tin trẻ trâu này mệt vãi c*t.”



Vài chục cái bình luận tiếp theo cũng hao hao như mấy cái đầu tiên.



- Haizzz…



Dù cho cậu có ở đó thêm vài tiếng nữa cũng vô ích. Các thành viên của diễn đàn chỉ gọi cậu là thằng điên và chửi rủa cậu. Nhưng cậu cũng thất vọng vì đã đi xa đến như vầy mà chả thu được tí gì…



"Chắc là chỉ có mỗi mình thôi..."



Là người duy nhất



Thợ săn duy nhất trên thế giới có khả năng này!



À thì tất nhiên là cậu phải chờ để xem xem cái “Hệ thống” này sẽ đưa cậu đi bao xa? Giúp được bao nhiêu? Giới hạn tăng trưởng của cậu là gì? Sẽ mất kha khá thời gian để tìm hiểu, nhưng cậu cảm thấy không tệ chút nào.



Khi cậu bận suy nghĩ lòng vòng, thì bầu trời đã rơi vào màn đêm tĩnh mịch.



"Thời gian trôi nhanh vậy???"



Nhíu đôi lông mày lại rồi giãn ra, Jinwoo cố mát-xa đôi mắt của cậu sau một nhiều giờ sử dụng máy tính. Cậu đứng dậy vươn vai. Khi cậu đang cố gắng để thả lỏng các cơ của mình thì cậu nhìn thấy hai chiếc hộp trên sàn nhà.



“Ah.”



Hộp ngẫu nhiên.



Nó y hệt như những hộp quà thưởng bạn được tặng mỗi lần lên cấp trong game, được gói gọn gàng trong giấy gói quà. Hai hộp nằm trên sàn nhà, trên nắp hộp có ruy băng nữa.



Chắc mình đã quăng nó lên giường khi chạy quanh cái phòng.



Cậu thật sự đã quên mất hai hộp quà này. Nôn nóng, cậu chộp lấy ngay một cái và mở nó ra.



" …. Băng cứu thương?????"



Khi cậu đang chú ý vào cái thứ nhìn như bịch bông băng này thì bảng thông báo với các chữ màu xanh lá cây hiện lên.



Bandages




"Và tất cả điều này phải cảm ơn tới…"



Cậu mở cửa sổ trạng thái.



ring~



Tên: Sung Jinwoo



Cấp: 1



Chức nghiệp: Không



Danh hiệu: Khôg



HP: 100



MP: 10



Mệt mỏi: 0



Chỉ số



Sức mạnh: 31



Thể lực: 10



Nhanh nhẹn: 10



Trí tuệ: 10



Giác quan: 10



(Điểm còn dư: 0)



Kỹ năng



Kỹ năng bị động



(Chưa rõ) (Lv. Max)



Tinh thần bất khuất (Lv. 1)



Kỹ năng chủ động



Tăng tốc (Lv. 1)



Chẳng mấy chốc, cậu đã nâng điểm “sức mạnh” lên 31. Nhưng mà cậu vẫn chưa chắc các điểm chỉ số khác có mang lại các tác động như điểm “sức mạnh” không, nên là bây giờ cậu chỉ tập trung vào điểm “sức mạnh” thôi. Suy cho cùng thì thứ hữu ích nhất trong việc chiến đấu với ma thú là sức mạnh.



"Chứ cơ thể con người không thể nào thay đổi như thế này sau mấy ngày tập thể dục được"



Cậu nghĩ chỉ có một khả năng mà thôi, đó là cơ thể của cậu đang thay đổi theo sự gia tăng của điểm “sức mạnh”; phát triển cơ bắp để tối đa hóa sức mạnh. Cậu không thể nghĩ đến một khả năng nào khác ngoài cái này cả.



Tuy nhiên, cũng có lúc cậu lo lắng rằng mình đã tăng quá nhiều điểm vào “sức mạnh”. Nhưng sau nhìn thấy cơ thể đang thay đổi, cậu trở nên hài lòng và quên đi sự lo lắng của mình.



"Nhìn cũng bắt mắt đấy chứ nhỉ".



Ngày qua ngày, tên anh xuất hiện ngày càng nhiều trong các cuộc đối thoại giữa các cô y tá. Y tá là một công việc liên tục làm việc xung quanh cơ thể của bệnh nhân, nên có lẽ họ là những người đầu tiên biết đến việc cơ thể cậu thay đổi ra sao. Và với thính giác nhạy bé của mình thì, cậu đã không bỏ lỡ mất bất kỳ cuộc đối thoại nào có tên mình.



"Có lẽ đây là lúc mình nên xuất viện".