Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 132 : Xích Môn trở lại

Ngày đăng: 00:40 20/04/20


Với một tiếng uỵch nặng nề, Matsumoto quỳ xuống.



Chủ tịch của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đang quỳ trước một người đàn ông khác. Đại diện của mọi thợ săn toàn nước Nhật, người chịu trách nhiệm bảo vệ tất cả các công dân Nhật Bản, đang phủ phục trong tuyệt vọng.



Sự im lặng căng thẳng bao trùm cả hai.



Ngay cả trong khoảnh khắc này, vô số những suy nghĩ đã chạy qua đầu Matsumoto. Tuy nhiên, dù cố gắng đến mấy, ông ta không thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn phương pháp này. Đây không phải là lúc để nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn như lòng tự trọng hay danh dự. Nếu những gì ông ta đã âm mưu được tiết lộ cho cả thế giới, hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ. Không chỉ với ông ta, mà còn với những Thợ săn Nhật Bản khác.



“Chủ tịch Go Gunhee… làm ơn tha thứ cho tôi”



Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Chỉ vài phút trước, Matsumoto còn nghênh ngang dọa nạt Go Gunhee. Giờ đây, khi tình hình chuyển biến xấu, ông ta lại quỳ gối khóc lóc và cầu xin sự tha thứ.



Đứng trước một kẻ như thế, Go Gunhee chỉ có thể lạnh lùng nhìn ông ta.



“Đứng dậy.”



Với một giọng nói cứng rắn, Go Gunhee cố gắng ngăn chặn lời xin lỗi vô nghĩa này, nhưng Matsumoto đã dập đầu thật mạnh xuống đất. Tiếng va đập giữa hộp sọ với nền nhà vang lên trong không khí một cách tuyệt vọng.



“Chúng tôi vừa mất một nửa số Thợ săn cấp cao nhất; và đang rất cần sự giúp đỡ của quốc tế trong tương lai. ”



Cho dù hệ thống thông tin liên lạc của các thợ săn Nhật Bản có tốt đến đâu, họ cũng đã mất một nửa lực lượng tinh nhuệ. Nghĩa là, kiểu gì cũng có một lỗ hổng nào đó trong mạng lưới của họ. Các thợ săn hiện tại của họ sẽ không gặp khó khăn gì khi phải đối phó với các cổng hạng A. Nhưng nếu là cổng hạng S thì sao? Họ không còn cầm chắc chiến thắng như trước. Trường hợp xấu nhất, thảm kịch trên Đảo Jeju ở Hàn Quốc sẽ lặp lại trên lãnh thổ Nhật Bản.



“Nếu file ghi âm đó được công bố, mọi quốc gia sẽ hoàn toàn quay đầu lại với chúng tôi. Xin vui lòng, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee. Tôi xin ngài. Hãy nghĩ về những công dân vô tội của Nhật Bản và tha thứ cho …”



“Hãy coi đó là một sự trừng phạt dành cho ông”



Go Gunhee cắt ngang lời cầu xin của Matsumoto như một con dao,



“Đây là hậu quả của những tội lỗi mà ông và đồng bọn đã phạm phải. Chấp nhận đi”



Hậu quả này có thể coi như một quả bom nổ chậm được đặt vào lòng Matsumoto. Ông ta và các thợ săn dưới quyền phải liều mạng giữ kíp nổ và chờ đợi sự trừng phạt. Đó là ý nghĩa lời nói của Go Gunhee.



Nhưng Matsumoto vẫn không ngẩng đầu lên khỏi mặt đất,



“Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee… Cho đến khi cơn thịnh nộ của ngài dịu đi, tôi sẽ không đứng đậy. Làm ơn! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót!”



“Vậy là ông không cho tôi lựa chọn nào khác”



Với vẻ mặt khó chịu, Go Gunhee rút điện thoại ra,



“Ông có năm phút”



Ý ông ta là gì? Bối rối, Matsumoto ngẩng đầu lên và bắt gặp biểu hiện cáu kỉnh của Go Gunhee.



Ông lão Hàn Quốc vẫy điện thoại của mình,



“Nếu ông không rời khỏi nơi này trong vòng năm phút, các phóng viên trong danh bạ này sẽ nhận được một tin nhắn rằng Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, biểu tượng nổi tiếng của mỗi Thợ săn xứ Mặt trời mọc, đang quỳ xuống và cầu xin trước mặt tôi.”



Nói cách khác, nếu Matsumoto tiếp tục bám lấy Go Gunhee vì sợ quả bom nổ, thì Go Gunhee sẽ kích nổ quả bom ấy ngay lúc đó.



Đó không phải là một mối đe dọa.



Đó là nhân quả.



“Điều đó …”



Matsumoto cắn môi.



Go Gunhee không phải là dạng người thùng rỗng kêu to. Ngay lúc này, Matsumoto nhận ra một sự thật muộn màng.



Go Gunhee luôn là một người đàn ông rất kiên quyết. Một con người vô cùng cứng rắn trong các cuộc đàm phán. Chỉ cần liếc nhìn vẻ mặt kiên định của Gunhee, Matsumoto hiểu rằng ông ta không thể làm gì khác. Dù đã vứt bỏ niềm kiêu hãnh, song nỗ lực cuối cùng của ông ta đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.



Tinh thần suy sụp, Matsumoto dồn sức từ từ đứng lên với đôi vai rũ rượi.



Go Gunhee hạ điện thoại xuống, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Matsumoto,



“Hãy biết ơn Sung Jinwoo.”



Một tia sát khí lóe lên từ đôi mắt dữ dội của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.



“Nếu những Thợ săn của chúng tôi bị tổn hại, không phải bởi con kiến quái dị đó, mà bởi kế hoạch của ông… thì ông đừng mong sống sót bước ra khỏi căn phòng này



Cảm thấy mình vừa bị cơn thịnh nộ của Go Gunhee đè bẹp, Matsumoto cúi đầu xuống và lúng túng thu dọn đồ đạc của mình. Với một bàn tay run rẩy, Matsumoto nắm lấy đồ đạc và bỏ chạy một mạch khỏi trụ sở Hiệp hội.



Sự tự tin và sự kiêu ngạo trước đó đã biến mất, như thể một chiếc lá bay vèo trong gió bão.



“Whew—”



Go Gunhee từ từ dựa lưng vào ghế sofa. Ông cảm thấy hài lòng đáng kinh ngạc, nhưng ông không có ý định kết thúc ở đó.



Không ngoa khi nói rằng ông đang nắm trong tay sinh mệnh chính trị của Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Nhật Bản. Một cú nhấn ngón tay của ông, và quả bom sẽ trừng phạt chúng.



‘Kẻ phạm lỗi phải bị trừng trị”.



Ngay cả trong quá khứ, Go Gunhee đã nổi danh là một doanh nhân nghiêm khắc.



Đột nhiên, chiếc điện thoại ông đặt trên bàn bắt đầu đổ chuông



‘Hmm?’



Khi ông trả lời, một giọng nói hoảng loạn vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe những lời kích động, đôi mắt Go Gunhee mở to,



“Cái gì? Một cánh cổng xuất hiện giữa đường?”
“Không, cái túi thôi”



——-



Phó chủ tịch của hội Solo Play, trưởng phòng tuyển dụng, luật sư kiêm kế toán Yoo Jinho nhìn ra cửa với với khuôn mặt rạng rỡ. Anh hào hứng chào đón người đang bước vào văn phòng của hội



“Anh đến rồi, đại ca!”



“Không có gì bất thường xảy ra khi anh ra ngoài, phải không?”



“Không, đại ca. À, có người đăng ký làm thành viên sáng lập…”



“Được rồi, đưa danh sách đây. Anh sẽ tự kiểm tra.””



Jinwoo nhớ ra rằng Jinho đã liên tục đề cập tới vấn đề này. Có vẻ như Yoo Jinho đang nôn nóng thành lập hội của họ. Rất may, Jinwoo cũng suy nghĩ tương tự. Họ cần một thành viên sáng lập thứ ba, điều kiện tối thiểu để thành lập Bang hội.



‘‘Dù chỉ để lấp đầy chiếc ghế trông, chúng ta cũng nên tìm ai đó chăm chỉ một chút. Không nên chọn một người vụt đến rồi lại vụt đi”.



Jinwoo gật đầu thầm nghĩ. Đột nhiên, anh nhận ra biểu cảm của Yoo Jinho hơi u ám hơn bình thường.



“Có gì bất thường sao?”



“Cái đó … đại ca”



“Hmm?”



“Em chắc anh biết, nhưng điều hành và duy trì một Bang hội tốn khá nhiều tiền. Chúng ta cần tiền để thầu cổng cấp cao, trả lương cho những người được tuyển dụng, đặc biệt là người được chọn làm thành viên sáng lập …”



“Nhiêu đây đủ chưa?”



Jinwoo thả chiếc túi khoai tây nặng trịch xuống sàn nhà.



“Cái gì đấy?”



Yoo Jinho nhìn vào túi với ánh măt nghi ngờ.



Trong túi khoai chứa đầy ma thạch chất lượng cao.



“Đ-Đại ca … thứ này là sao?”



“Trên đường tới đây, anh mày vừa tạt qua một Hầm ngục.”



“…”



‘Anh ấy mới đi một lúc thôi mà? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đại ca đã chạy vào một hầm ngục cấp cao và thu thập toàn bộ số ma thạch này?’



“Đúng như mong đợi, đại ca!”



Yoo Jinho quyết định không nghĩ ngợi gì nữa. Đã từ lâu, cậu hiểu rằng không thể áp dụng logic bình thường lên đại ca của mình.



Trong khi đó, Jinwoo vui vẻ ngắm chàng trai trẻ đang hưng phấn vì kiếm được số tiền cần thiết.



Gật đầu hài lòng, Jinwoo quay đầu về phía phòng họp,



“Nhân tiện, tại sao cô ấy lại ở đây?”



“Huh? Ồ, đó là những gì em đang muốn nói với anh… người đăng ký làm thành viên sáng lập đang ở ngay đây, thưa đại ca”



Mắt Jinwoo mở to,



“Một thành viên sáng lập?”



“Vâng, đại ca”



“Ai cơ?”



“Người trong phòng họp, đại ca”



“Cô ấy nói thế à?”



“Vâng, đại ca”



Cô ấy định làm chuyện kỳ quái gì vậy’



Jinwoo tiến đến phòng họp và mở cửa.



Jinwoo và Jinho thậm chí còn chưa kịp mua những nhu yếu phẩm cơ bản. Vì vậy, Yoo Jinho đã phải vội vã ra ngoài và mua một ly cà phê đóng hộp từ cửa hàng tiện lợi gần đó, để mời khách.



Đang nhấm nháp ly cà phê đóng hộp, người phụ nữ ngẩng đầu lên.



“Cô … đến đây để làm gì?”



Jinwoo hỏi với vẻ mặt bối rối.



Với khuôn mặt vô cảm, Cha Haein nhìn chằm chằm vào anh và trả lời,



“Để … gia nhập hội của anh”



Trans: Trần Lâm



Edit: Linye