Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 16 : Thợ săn hạng E ném phát chết luôn

Ngày đăng: 00:37 20/04/20


Hả? À vâng, đúng vậy…"



- "À, tôi xin lỗi. Lối này thưa ngài. Tôi sẽ dẫn đường cho ngài".



"Cảm ơn".



Nghĩ rằng sẽ rất đau đầu nếu cố gắng làm sáng tỏ sự hiểu nhầm này, nên Jinwoo quyết định sẽ đi cùng anh lính. Cậu quan sát xung quanh khi đi đằng sau.



- "Giờ mới để ý…."



Rõ ràng là đã có gì đó xảy ra ở khu vực này. Đường xá thì vắng hoe, chỉ có đúng cảnh sát và lính quân đội ở khu vực này. Trên đường toàn mấy cái xe bẹp dúm, mấy tòa nhà thì đổ vỡ, xác quái vật thì chỗ này vài miếng, chỗ kia vài miếng.



Jinwoo đoán được đại khái chuyện gì xảy ra ở đây.



- "Có vẻ như lũ quái vật đã phá một cái cổng Hầm ngục nào đó ở gần đây".



Trong thế giới ngày nay, các Hiệp hội có nhiệm vụ quản lý và giám sát mức độ của “Cánh cổng” có nghĩa là chúng phải được phát hiện và được các Hunter “chăm sóc” đúng giờ. Tuy nhiên, thi thoảng sẽ lọt một cái ở một cái góc khuất nào đó.



Thường thì những cánh cổng ở chỗ khuất sẽ không có ai chú ý tới, mà nếu không có ai chú ý tới, thì cũng chẳng có ai chăm sóc nó cả. Và hậu quả của việc đó thì chúng ta đang được chứng kiến ở đây. Còn bây giờ thì, quân đội được triển khai để câu giờ trước khi các Thợ săn đến nơi.



Và người lính này tưởng rằng cậu là một thợ săn tới hỗ trợ.



Tất nhiên, vũ khí quân đội hoàn toàn vô dụng với bọn quái vật. Tuy nhiên, họ vẫn chiến đấu hết khả năng của mình; để bảo vệ dân chúng, và câu kéo thời gian cho dân chúng chạy thoát, muốn vậy thì phải có vài người lính chấp nhận hy sinh. Cứ như vậy, người lính đã dũng cảm đứng lên… để làm lá chắn thịt đúng nghĩa. Đó là một công việc bắt buộc phải làm, và những chàng trai trẻ của đất nước này đã làm việc đó một cách dũng cảm, và cao quý.



- "Cám ơn anh".



Người lính đang dẫn đường đột nhiên cám ơn Jinwoo.



“Hmm?”



-



- "Chúng tôi còn sống được là nhờ vào các anh”



“Ah…”



Lòng biết ơn.



Jinwoo cũng muốn cảm ơn những người lính.



Từ những người lính đến các Thợ săn. Từ các Thợ săn đến những người lính.



Cả hai bên đều chiến đấu để bảo vệ người dân, và cả hai bên đều muốn cám ơn bên còn lại.



- "…Rõ. Hết!"



Khuôn mặt người lính có vẻ tươi hơn sau khi nghe báo cáo qua bộ đàm.



- "Hầu hết mấy con quái vật trong khu vực đã được kiểm soát. Họ nói, chỉ còn một con lớn nữa thôi".



Jinwoo gật đầu. Cậu đã biết điều này trước khi người lính nhận được thông báo. Vì chỉ số giác quan của cậu đã được nâng cao qua những lần lên level, nên trực giác của cậu đã nhạy bén hơn. Hiện tại, cậu nhận thấy có một thực thể sống khá mạnh gần đó, bao vây xung quanh là năng lượng của các Hunter.



Trực giác bảo cậu là thực thể kia chính xác là một con Boss.



Chẳng mấy chốc, con Boss đã lọt vào tầm mắt của Jinwoo và người lính. Trong bãi đất trống phía trước, có khoảng 10 Hunter đang chiến đấu với con người đá khổng lồ, nó cao hơn đèn đường một chút; là một con quái vật loại Golem.



- "Trời ơi….



Người lính giật mình lùi lại. Anh sững sờ khi nhìn thấy con Golem. Bất kì con người bình thường nào cũng sẽ có phản ứng tương tự người lính khi chứng kiến cảnh vật này. Tận mắt nhìn thấy con quái vật, khác hoàn toàn so với việc nhìn thấy nó qua màn hình Tivi hay máy tính.



Trái ngược với người lính, Jinwoo bình tĩnh quan sát trận chiến.



“Các Trị liệu sư! Làm ơn tập trung heal cho Tanker!"



- "Chúng tôi đang cố hết sức đây!"
Thể chất: 27



Nhanh nhẹn: 27



Trí tuệ: 27



Giác quan: 27



(Điểm chỉ số còn lại:0)



Kỹ năng



Kỹ năng thụ động



(chưa xác định) (Lv. Max)



Tinh thần bất khuất (Lv. 1)



Kỹ năng chủ động



Tăng tốc (Lv. 1)



Đó là một ngày dài. Trong cái ngày dài đó, cậu đã leo một mạch lên level 18. Điểm sức mạnh đã gần 50, và các chỉ số khác cũng tăng lên khá nhiều. Ngoài ra, cậu cũng đã có thể hiểu được tác động của chỉ số nhanh nhẹn và giác quan.



- "Còn lụm được con dao găm ngon quá chừng luôn… hí hí… còn được thêm tí vàng giắt túi… à mà chưa tìm hiểu được cách xài vàng nhỉ…"



Bỏ qua cái gói



Đối với cậu, cuộc đột kích vào cái Dungeon của “Hệ thống” là một thành công rực rỡ.



- --



Những người phải rời khỏi nhà vào sáng sớm luôn lặng lẽ, là vì họ không muốn đánh thức người thân mình dây, và Jinah cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến người anh trai đang ngủ ngon, cô nhẹ nhàng mở cửa đi học.



"Đi học hả nhóc?"



“Eh?!”



Cô đang khóa cửa thì giật mình quay lại thấy ông anh quý hóa của cô đang chạy về phía cô. Cậu đang mặc bộ đồ thể thao, cáo mũ áo hoodie thì đang trùm lên đầu.



Jinah mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh trai cô.



- "Quào. Giật cả mình, anh dậy hồi nào vậy oppa?



- "Được một lúc rồi. Ngày mới vui vẻ nha nhóc".



“Ah… okay.”



-



Cô nghiêng đầu bối rối nhìn anh trai mình đi vào nhà.



- "Mình không nghĩ sẽ có một ngày mình chứng kiến oppa dậy còn sớm hơn mình".



Không phải vì Jinwoo lười biếng, mà là Jinah là một học sinh siêng năng, cô thường dậy rất sớm để đến trường, nên việc cô gặp anh trai mình vào sáng sớm như thế này là điều rất hiếm thấy.



- "Giờ mới thấy…"



Bờ vai của anh trai cô hình như trở nên rộng hơn.



‘Sai quá sai luôn rồi, làm sao có chuyện đó được… Xì…"



Cơ thể con người chứ đâu phải cọng thun. Không thể nào có chuyện mới mấy ngày đã “dãn” ra như vậy được.