Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 25 : Phép thuật của Đại pháp sư Kandiaru

Ngày đăng: 00:38 20/04/20


Đã ba ngày trôi qua khi Jinwoo trở từ Cổng hạng C.



Hôm nay là thứ 7, Jinah trở về nhà khá sớm. Cô bé nhanh chóng ngửi thấy mùi gì đó khi đang tháo giày.



“Gì vậy? Oppa à, anh đặt gà chưa?”



“Oh, em về đúng giờ lắm!”



“Yay!”



Jinwoo ra hiệu cho cô nhóc ngồi xuống. Jinah nhìn xung quanh và liếc sang Jinwoo với ánh mắt ngạc nhiên.



“Nhân dịp gì đây? Sao ông anh tiết kiệm của em hôm nay mua nhiều vậy?”



“Này này, ngay bây giờ. Bỏ cái túi của em xuống trước đã!”



“Hehe! Không sao, cái túi nhẹ xìu à oppa.”



Jinwoo tặc lưỡi, nhưng vẫn không giấu được niềm vui trên gương mặt mình.



‘Hẳn là có chuyện gì đó rất vui...’



Tất nhiên rồi, số tiền trong tài khoản của cậu từ 800 nghìn đã lên tới 180 triệu 300 nghìn won. Chỉ phải trả 500 nghìn won tiền thuê nhà, Jinwoo lại thu về 180 triệu từ việc bán lõi ma thuật.



Là 180 triệu won đấy!



Đây là số tiền đáng kinh ngạc Jinwoo có được chỉ sau một cuộc đột kích. Trong quá khứ, cậu vẫn là một Thợ săn chăm chỉ, nhưng số tiền cậu kiếm được chả bỏ bẽn gì. Lần đầu tiên Jinwoo cảm thấygiàu có thực sự khi làm một Thợ săn. Gương mặt của những nhân viên trao đổi ma thạch như vẫn đang hiện hữu trước mắt cậu.



“Anh, anh đã tự mình thu thập toàn bộ thứ này sao?”



“Vâng, bằng một cách tình cờ nào đó.”



“Làm thế nào... thật điên rồ...”



49 ma thạch cấp C. Ước tính ban đầu gần 300 triệu won, nhưng khoản thuế đi kèm cũng không hề nhỏ.



“Những 40%???”



“Vâng thưa ngài. Thuế của một cá nhân là 40%, và của một Bang hội là 10%!”



“Sao một Bang hội lại có được ưu đãi lớn như vậy chứ?”



“Tại vì không như những Thợ săn riêng lẻ, một Bang hội không thể từ chối lệnh triệu tập của Hiệp hội.”



Giờ Jinwoo mới nghĩ về điều đó. Ngay cả một Bang hội hùng mạnh như Bạch Hổ vẫn nhận được sự hỗ trợ từ Hiệp hội. Và trong tình huống ngược lại, để đi kèm với những lợi ích đó, Bạch Hổ phải có mặt bất cứ khi nào Hiệp hội yêu cầu.



Điều này làm Jinwoo khựng lại một giây.



‘Hay là mình vào đại một Bang hội rồi mới bán đống ma thạch này nhỉ?’



Nhưng Jinwoo nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Nếu cậu vào một Bang hội lớn, các cổng cậu tham gia sẽ là hạng B hoặc A, chứ không phải Cổng C lèo tèo này. Số tiền kiếm được từ đó sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng. Lúc đó, Jinwoo sẽ không còn lăn tăn về những đồng lẻ này nữa.



‘Mình không thể vào một Bang hội vớ vẩn nào đó chỉ để tiết kiệm mấy đồng thuế như này được...’



“Được rồi, tôi đồng ý giao dịch!”



Và 180 triệu won đã chảy vào tài khoản của Jinwoo như vậy. Còn về phần Jinah, cô nhóc cứ nghĩ gà và bia để ăn mừng cơn mưa lớn đầu mùa.



“Cám ơn vì đồ ăn~”



Jinwoo búng nhẹ vào trán cô bé, khi cô đang cố với tới lon bia.



Tách.



“Ui da...!”



“Phần của em là cái này!”



Anh đặt lon coca trước mặt Jinah.



“Auww... em đùa thôi mà...”



Jinah xoa xoa vết đỏ trên trán, Jinwoo nhấp một ngụm bia mát lạnh. Đột nhiên, âm thanh điện tử quen thuộc vang lên.



Ring~



Jinwoo cau mày khi nghe âm thanh đó.



‘Thông báo gì từ Hệ thống sao?’



Một chất độc đã được phát hiện



Buff [Giải độc] sẽ được kích hoạt



Hoàn thành giải độc sau 3...2...1...



‘Chất độc có hại được phát hiện sao? Nó đang nói lon bia của mình à?’



Jinwoo uống xong và mở một lon khác.
"Mẹ ơi...có một số người đang ồn ào. Hahaha!"



Ngay cả khi Jinwoo bước đi, bọn chúng vẫn không ngừng chế giễu.



Jinwoo hỏi nhân viên cửa hàng, người đang nhìn cậu với khuôn mặt lo lắng.



"Chiếc thìa này, giá bao nhiêu?"



"Xin lỗi quý khách, nhưng chúng tôi không bán nó..."



"Tôi trả nó mười nghìn, được chứ?"



"Thưa quý khách... chuyện đó...nó thì..."



Jinwoo đặt tờ mười ngàn lên quầy và quay lại.



"Quý khách...chờ một chút..."



Jinwoo phớt lờ sự lúng túng của cô gái và đi về phía bàn của đám học sinh. Thấy cậu bước đến với vẻ mặt nghiêm túc, đám nam sinh liền đứng phắt dậy.



"Sao, muốn đi đâu đây?"



Ánh mắt của mọi người trong quán đều đổ dồn về phía Jinwoo.



Jinwoo đưa chiếc thìa ra trước mặt những tên nam sinh.



"...?"



"...?"



Trong khi bọn chúng còn đang bối rối về hành động của Jinwoo, cậu nắm chiếc thìa lại trong lòng bàn tay.



Chiếc thìa kim loại biến thành một mớ hỗn độn không thể nhận ra hình dạng được.



Khuôn mặt những tên nam sinh tái xanh như đít nhái.



Viu.



Lộc cộc. Lộc cộc.



Thứ lăn trên bàn không thể gọi là một cái thìa nữa. Nó như một viên kim loại nhăn nhúm hơn.



"!"



Từng tên bắt đầu nuốt nước bọt.



"Đó không phải sức mạnh của một người bình thường."



"Chắc chắn là một Thợ săn..."



Khi liếc nhìn lẫn nhau, tên ném khăn giấy là người đầu tiên quỳ xuống.



"Tôi... tôi xin lỗi..."



Hai tên kia nhanh chóng làm theo.



"Chúng tôi thực sự xin lỗi... chúng tôi sai rồi"



Sau khi liên tục cúi đầu, những tên đó nhanh chóng chạy ra khỏi quán. Những cô nàng cũng luống cuống chạy theo.



Whoa-



Các khách hàng cũng gửi một lời biết ơn thầm lặng đến Jinwoo. Họ đã không thể làm gì. Jinwoo trở về chỗ ngồi của mình. Jinho nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.



"Ước gì em ngầu được một phần như anh, hyungnim!"



"Thôi đủ rồi!"



Jinwoo cố gắng quay trở lại chủ đề ban đầu.



"Vậy thì - chuyện - cần nói - ở đây- là gì?"



"À thực ra... hyungnim. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Để nói ra hết thực sự rất khó khăn. Nên là, em có vài điều muốn hỏi anh."



Jinwoo nghiêng đầu.



"Và?"



"Hyungnim... thật sự là..."



Gương mặt Jinho đỏ lên vì xấu hổ. Cậu nhóc cố thu hết can đảm để kết thúc câu nói của mình.



"...em muốn lập riêng một tổ đội để đột kích..."



Jinwoo trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.



"Tôi từ chối."