Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 28 : Phần thưởng từ Kẻ canh cổng
Ngày đăng: 00:38 20/04/20
Thật khó để né tránh với cơ thể tả tơi như thế này. Dù cơ thể có đau đớn, Jinwoo vẫn phải tiếp tục di chuyển. Nếu cậu mất ý thức lúc này, mọi thứ sẽ chấm hết.
‘...178...179...180!’
Đã hết 3 phút kích hoạt kỹ năng của con thú. Jinwoo bắt đầu kích hoạt con át chủ bài của mình. Thứ mà cậu đã chuẩn bị trước khi chiến đấu.
‘Chấp nhận phần thưởng 1!’
Jinwoo đã cố tình giữ phần thưởng lại, để chờ đợi một dịp như thế này.
Phần thưởng 1: Phục hồi trạng thái được chấp nhận!
Vù!
Một luồng ánh sáng xanh bao phủ cơ thể Jinwoo. Toàn bộ cơ thể và Hp của cậu đã được hồi phục.
HP: 3602 / 3602
Vai và cánh tay bị thương cũng đã được chữa lành.
‘Đây là cơ hội của mình!’
Hai bên lại đối mặt nhau. Dù với sự nhanh nhẹn của mình, Cerberus cũng bắt đầu lúng túng trước những bước di chuyển của Jinwoo. Khi thể lực đã được phục hồi, Jinwoo khéo léo di chuyển quanh đầu của Cerberus. Cậu nhanh chóng khóa đầu nó bằng một cánh tay, sau đó tay phải xuất hiện Nanh độc của Casaka.
Con dao găm trong tay phải Jinwoo, nhắm vào cổ con thú một cách không khoan nhượng.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Sau khi trạng thái Cuồng nộ hết thời gian, con thú đã bắt đầu cảm thấy đau đớn. Nó cố giãy dụa để Jinwoo rớt khỏi cổ của nó.
Ẳng! Ẳng!
Nhưng Jinwoo vẫn cứng đầu tiếp tục ghim dao. Mặc cho con quái vật vùng vẫy phá hủy mọi thứ xung quanh để Jinwoo rơi xuống.
Phập! Phập! Phập!
Cerberus cố gắng trong tuyệt vọng. Và sau cùng, trận chiến đã kết thúc.
Phập! Phập!
Nhanh độc của Casaka xuyên qua cổ họng, hướng về tim con quái vật.
Phập! Phập! Phập!
Sự chống cự của Cerberus giảm dần.
Ẳng!
Cuối cùng, đầu của nó lịm đi.
Ring~
Bạn đã hạ gục Kẻ canh giữ Cổng Địa ngục – Cerberus
Bạn đã lên cấp!
Bạn đã lên cấp!
Bạn đã lên cấp!
Bạn đã lên cấp!
Tăng 4 cấp độ. Đây quả thực là một trận chiến khó khăn. Jinwoo cần chắc chắn con quái vật đã chết trước khi buông cổ nó ra. Cơ thể nó ngã phịch xuống đất một cách vô hồn.
“...”
Gần đây cậu bị phân tâm bởi nhiều thứ và quên béng luôn việc mua thức ăn.
‘Có lẽ hôm nay phải đi chợ rồi...’
Jinwoo vừa ngáp vừa đóng cửa tủ lạnh lại.
Một trong những điểm cậu yêu quý của căn hộ cũ kĩ mà gia đình đang ở, đó là nó rất gần một cửa hàng tạp hóa.
Jinwoo thay tạm một bộ đồ thoải mái và đi ra ngoài. Mất khoảng 10 phút đi bộ để đến đó.
Hàng hóa của cửa hàng đập vào mắt cậu. Không có sự kiện giảm giá gì nên khách hàng khá thưa thớt. Jinwoo cầm lấy một chiếc giỏ và nhanh chóng bước vào khu thực phẩm. Kể từ khi mẹ ngã bệnh, cậu phải quán xuyến mọi việc trong gia đình. Vì vậy, việc đi chợ trở nên khá đơn giản. Đó như là trải nghiệm thường xuyên của Jinwoo.
‘Không có gì đáng mua cả...’
Cậu đang nhìn chằm chằm vào những món đồ và lên thực đơn cho bữa tối.
“Chàng trai trẻ, cậu vẫn khỏe chứ?”
Jinwoo quay lại nơi có giọng nói thân thiện.
‘Là ai?’
Do có chỉ số Giác quan cao, cậu đã biết trước có một Thợ săn ở đó. Nhưng cửa hàng tạp hóa là nơi đông người mua sắm, bao gồm cả những Thợ săn, nên Jinwoo đã không quan tâm. Không ngờ Thợ săn đó lại bắt chuyện với cậu. Thật may, đó là một người quen.
“Chú Song?”
Jinwoo niềm nở với người đàn ông đứng tuổi.
Song Chiyeol, là người mà Jinwoo thân mật gọi bằng chú Song, đang nhìn Jinwoo bằng ánh mắt pha trộn giữa bất ngờ và hạnh phúc.
“Tôi nghe nói cậu đã ổn, nhưng nhìn thấy cậu thế này, tôi thật sự không tin vào mắt mình!”
Song Chiyeol khá bất ngờ trước sự hồi phục của Jinwoo. Xấu hổ trước sự tò mò của ông chú, Jinwoo gãi gãi đầu. Song Chiyeol tiếp tục.
“Tôi đã định đi thăm cậu. Nhưng những tên khốn trong Hiệp hội, không biết moi đâu ra lệnh cấm cho vụ việc. Thế là tôi không thể gặp cậu được! Tôi tin rằng cô Juhee cũng sẽ mừng đến phát điên khi thấy cậu thế này...”
“Juhee sao...?”
“Ừ... Cô ấy bảo sẽ không làm Thợ săn nữa. Nhưng tuần trước vẫn đến một cuộc đột kích nào đó để có thể thấy cậu...”
“Tuần trước sao...?”
Lời giải thích của chú Song làm Jinwoo sực nhớ ra điều gì đó.
Tuần trước.
Thời gian cậu tham gia cuộc đột kích của Hwang Dongseok cũng là lúc Hiệp hội có một cuộc đột kích khác.
‘Đó là lý do tại sao Hiệp hội im lặng...’
Không phải họ không gọi cho cậu, mà thực ra cậu đã bỏ lỡ họ. Một bí ẩn nho nhỏ đã được giải đáp.
Song Chiyeol tiếp tục nhìn kĩ Jinwoo. Ánh mắt của ông không tránh khỏi sự kinh ngạc.
“Cậu Sung vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn nhỉ? Chân của cậu vẫn...”
Ánh mắt Song Chiyeol rơi xuống nửa dưới người Jinwoo. Sự kinh ngạc trên gương mặt ông nhanh chóng chuyển thành sự kinh hoàng.
“Cậu...cậu Sung...chân của cậu...”