Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 30 : Gặp lại người quen

Ngày đăng: 00:38 20/04/20


Jinwoo không biết trả lời sao cho thỏa đáng. Cậu quyết định nói thật:



“Khi cháu mở mắt dậy, cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa...”



Song Chiyeol gật đầu. Đã 10 năm kể từ ngày cánh Cổng đầu tiên xuất hiện trên thế giới, những điều không thể tin được cứ lần lượt xảy ra. Hiện tượng thức tỉnh. Các Thợ săn xuất hiện.



Trong số đó có một Triệu hồi sư Hạng S, người có thể phục hồi bất kì bộ phận nào trên cơ thể, miễn là nạn nhân còn sống. Thật khá điên rồ khi nghĩ rằng, Thợ săn đó đã hồi phục cho Jinwoo.



“Thật không đúng khi để một người còn trẻ bị tật nguyền. Tôi rất biết ơn vì điều đó...”



Song Chiyeol thở phào nhẹ nhõm. Jinwoo đưa ánh nhìn xuống tay trái của ông chú, tay áo phất phơ. Rõ ràng nó trống rỗng. Song Chiyeol cười và xoa xoa vai trái.



“Đừng băn khoăn về chuyện này, một Thợ săn luống tuổi như tôi gặp tai nạn trong cuộc đột kích là chuyện bình thường. Tôi phải cảm ơn là mình chỉ bị như thế này thôi.”



Song Chiyeol nói những lời này, để Jinwoo không cảm thấy phải áy náy. Nhưng, những người khác thì không hề thấy như vậy.



“Ôi trời, xem ông ta kìa...”



“Thật khủng khiếp, chắc là do một con ma thú gây ra...”



Mọi người đi qua và thì thầm về cánh tay của Song Chiyeol. Thậm chí, một số người còn đứng lại nhìn chằm chằm và chỉ trỏ.



Jinwoo lên tiếng nhằm thoát khỏi tình cảnh này.



“Mình đi nơi nào yên tĩnh chút được không chú?”



Có quá nhiều khách hàng và Song Chiyeol cũng cảm thấy phiền toái vì điều đó. Ông nhanh chóng gật đầu vì còn vài chuyện muốn hỏi Jinwoo.



“Được chứ, như vậy cũng tốt!”



Hai người đang tìm một nơi để nói chuyện. Trong lúc đi bộ, Song Chiyeol cảm thấy điều gì đó.



‘Bước chân của cậu Sung?’



Bước chân của Jinwoo thực sự rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động. Ngay cả khi đi bên cạnh, thật khó cho ông có thể cảm nhận ra sự hiện diện của Jinwoo. Chuyện này sao có thể được? Người Thợ săn lớn tuổi cảm thấy, nếu có một cuộc tỉ thí giữa hai người lúc này, ông cũng không thể chạm vào Jinwoo. Dù cho ông là Thợ săn hạng C, còn Jinwoo, chỉ là hạng E...



‘Mình đang nghĩ gì thế này...’



Song Chiyeol lắc đầu. Những thứ đó không quan trọng nữa. Ông có điều cần nói với Jinwoo. Đó là điều phải nói.



Khi tìm thấy nơi thích hợp để trò chuyện, Song Chiyeol nhanh chóng quay lại, đối mặt với người Thợ săn trẻ tuổi. Ông nhanh chóng cúi đầu trước khi Jinwoo có thể kịp ngăn lại.



“Cậu Sung Jinwoo, thực sự cảm ơn cậu!”



Để người đáng tuổi cha mình phải cúi đầu, Jinwoo thực lòng cảm thấy áy náy. Cậu cố gắng để chú Song đứng dậy nhưng ông vẫn không đứng thẳng lên.



“Chú à, đứng thẳng dậy đi mà...”



Nghe những lời van nài của Jinwoo, ông ngẩng đầu lên. Đột nhiên, có một cuộc điện thoại gọi tới. Song Chiyeol xin lỗi và đi nghe máy.
Một cơ thể mềm mại đã ôm chặt lấy cậu.



“Juhee...”



Trong khi Jinwoo còn đang ngạc nhiên, Juhee đang kiểm tra toàn bộ cơ thể của Jinwoo trong nước mắt.



“Cậu có ổn không? Cậu còn bị thương chỗ nào không? Còn chân cậu? Chân cậu có bị làm sao...”



Juhee nhìn qua mặt Jinwoo, sau đó nhìn xuống chân. Dù phản ứng có hơi chậm hơn, nhưng không khác gì so với Song Chiyeol trước đó.



“Ah, nó...”



Lời giải thích của Jinwoo đã bị nhấn chìm bởi một giọng nói lớn.



“Hoho... tình yêu tuổi trẻ, thật là nồng nhiệt!”



Một người trong trang phục tù nhân vừa bước xuống xe đã huýt sáo và lớn tiếng la hét về phía họ.



‘Họ đang quay phim ở đâu à?’



Khi Jinwoo còn đang lưỡng lự nhìn về phía người mặc áo tù nhân. Một người đàn ông mặc com lê bước xuống xe và nhanh chóng cảnh báo hắn.



“Câm miệng ngay!”



Tên tù nhân nhanh chóng ngó lơ đi, nhưng khi người kia quay lại xe, hắn lại nháy mắt với Juhee. Trán Jinwoo nhăn lại. Người đàn ông mặc co lê dẫn thêm hai tù nhân đang bị còng tay trong xe đến chỗ nữ nhân viên và chào cô.



“Cuối cùng anh cũng tới rồi nhỉ?”



“Cô thông cảm. Tôi bị kẹt xe trên đường đến đây...”



Nhân viên Hiệp hội nhanh chóng đưa một số giấy tờ để ký cho người đàn ông. Cùng lúc đó, cô cho gọi tất cả các Thợ săn.



“Những tù nhân này đang trong giai đoạn lao động công ích. Họ sẽ cùng đột kích với các Thợ săn.”



Gương mặt của những Thợ săn tối sầm lại nhanh chóng. Kim Sangsik là người đầu tiên bước lên.



“Tù nhân lao động công ích? Ý cô là chúng tôi sẽ vào Hầm ngục với những tên tội phạm sao?”



Những Thợ săn từng phạm tôi sẽ có hai lựa chọn. Một là sẽ chấp hành bản án đến khi hết thời hạn. Hai là sẽ hợp tác với Hiệp hội Thợ săn để được giảm án. Và hầu như, tên nào cũng chọn cái sau cả.



Đó là lý do những tên tội phạm phải lao động công ích đã xuất hiện ở đây. Nữ nhân viên cúi đầu xin lỗi.



“Tôi thực sự xin lỗi. Thợ săn còn hoạt động trong khu vực của chúng ta đã giảm đi quá nhiều. Hiệp hội không còn lựa chọn nào khác trong thời điểm này. Nhưng rất may là, một Thợ săn của Cục giám sát sẽ đồng hành cùng mọi người.”



Kim Sangsik nghi ngờ hỏi lại.



“Một Thợ săn của Hiệp hội sẽ đi cùng chúng tôi?”