Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 1 : Xung phong nào! Quân đoàn bảo vệ mộ! (thượng)

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Nơi đây là một lăng mộ mấy trăm năm hiu quạnh, bên trong có lũ quái vật giữ mộ nhàn rỗi chỉ ngồi ngắm nhau đến mất sạch tiêu chuẩn thẩm mỹ. Ngày ngày bọn chúng hết buôn dưa lê lại đếm của cải, đếm của cải xong lại buôn dưa lê, cứ thế mà trải qua những ngày tháng đơn điệu buồn tẻ lại vô cùng quy luật.



Tiểu Long nhớ lại lúc vừa gia nhập vào đội ngũ, lão đại trong đội – Phi Cương – thi thoảng lại trồi lên ngồi cùng bọn họ, tiện thể giảng dạy quy tắc giữ mộ. Đó là ba quy tắc nó vẫn nhớ như in đến tận hôm nay:



Điều thứ nhất, thề chết bảo vệ lăng mộ.



Điều thứ hai, không hoàn thành điều một, mời tuân thủ điều ba.



Điều thứ ba, chết!



Lúc ấy trong đội của họ có ba tên cương thi lông lá tên Đại Mao, Nhị Mao và Tiểu Tiểu Mao, thế nhưng hiện tại chỉ còn tên thứ hai, cũng là tên ngu nhất. Đại Mao và Tiểu Tiểu Mao do dính vào sự kiện “Thầm oán lão đại Phi Cương quá chảnh chọe” mà giờ đây tung tích trở thành câu đố không có lời giải.



Bạch Cương và Lục Cương cùng cho rằng bọn họ đã trở thành bữa ăn của lão đại Phi Cương.



Tiểu Long bấy giờ mới vỡ lẽ, thì ra cương thi chẳng những ăn thịt người mà còn có thể bị kẻ khác xơi tái. Từ rày về sau, tuy là hàng xóm của lão đại Phi Cương, một trong những quái thú giữ mộ tầng ba, nhưng phần lớn thời gian Tiểu Long đều lông bông ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, chung sống cùng bọn Bạch Cương, Lục Cương. Bạch Cương tuy nóng nảy, Lục Cương thì nham hiểm, Tử Cương lại huyền bí, Nhị Mao rất tục tĩu nhưng bọn họ tạm thời chưa lộ khuynh hướng thèm khát thịt của đồng nghiệp. Chỉ dựa vào điều này, Tiểu Long cảm thấy những vấn đề khác không cần so đo làm gì.



“Chả có ma nào mò đến cả! Nhất định do vị trí lăng mộ chúng ta hẻo lánh quá!” Đúng bảy giờ sáng Bạch Cương lại lên cơn, “Xây dưới chân núi, dưới chân núi đó! Ngoài Tôn Ngộ Không còn ai nhìn thấy được chứ?”



Lục Cương nói: “Tôn Ngộ Không lúc bị đè không nhìn thấy, lúc không bị đè lại chả tới mà nhìn.”



Bạch Cương nói: “Ô hô, tuyệt thật! Cả Tôn Ngộ Không cũng không thấy luôn!”



Nhị Mao ngáp dài một cái, tay phải không ngừng ngoáy mũi, “Không sao. Lúc trước đã từng có người mò tới, còn để lại cái động kia kìa…”



Bạch Cương ghét cay ghét đắng hành vi mất vệ sinh này của gã, đây chính là điển hình của một cục cứt mũi làm rầu nồi canh! “Vụ án chảnh chọe” không dính líu đến Nhị Mao là tiếc nuối lớn nhất trong đời Bạch Cương. Ả hừ lạnh rồi chuyển đề tài: “Thằng khốn Tử Cương chết đâu mất xác rồi?”



Lục Cương trả lời: “Phơi nắng.”



Nhị Mao vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Cương thi phơi nắng chỉ chốc lát là hóa thành tro ngay. Nó đổi mạng để phơi nắng à!”



Lục Cương nói: “Yên tâm, nó mặc áo chống nắng và mang cả dù.”



“…Vậy nó phơi cái quái gì?”



“Phơi dù, phơi quần áo, chống ẩm lại ngừa mốc.” Lục Cương thở dài, “Lăng mộ ẩm thấp kinh khủng. Cứ thế này chắc tao biến thành cương thi lông xanh luôn quá.”



Bạch Cương bĩu môi: “Với mức độ cằn cỗi của cơ thể mày đừng hòng nuôi ra cọng lông nào. Mày bỏ cuộc đi.”



“…”



Bị tổ cương thi triệt để bỏ quên, Tiểu Long cuối cùng cũng tìm được chủ đề góp vào để tăng cảm giác tồn tại, “Cây dù đó là ta cho ổng mượn.”



Bạch Cương uể oải hỏi: “Dù gì?”



“Cây dù Tử Cương mang đi phơi nắng ấy.”



Bạch Cương tỉnh cả người, ả nhào đến trước mặt y: “Đừng nói là cây dù bạch ngọc à nha?”
Tiểu Long phấn chấn hẳn lên! Cương thi sẽ không lễ phép như vậy, lễ phép như vậy đương nhiên không phải cương thi! Tiểu Long quyết đoán cầm đèn chạy vào nhĩ thất và đóng cửa lại – Cảm tạ chủ nhân lúc xây mộ đã dựng nhiều cánh cửa vô dụng nhưng cũng hữu dụng đến thế.



Căn này chắc là một trong vô số những gian mộ giả ở tầng một, bên trong chỉ toàn gốm sứ sứt mẻ. Tiểu Long hơi hơi đồng tình với những người nọ. Chẳng mấy chốc sẽ phát hiện gian mộ này chẳng có gì cả, không biết bọn họ sẽ thất vọng đến nhường nào.



Tiểu Long thổi tắc chiếc đèn trong tay, len lén đẩy cửa hé ra một khe nhỏ rồi nheo mắt quan sát tình huống bên ngoài.



Cửa động không bị đẩy ra như Tiểu Long tưởng tượng mà bị đục một cái lỗ.



Một lão già vừa lùn vừa gầy cầm đèn nhanh nhẹn nhảy vào, thành thạo soi quanh vài lượt rồi cắm dùi vào tường làm nơi để đèn, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người phía sau.



Theo sau là một lão già cao to dùng áo da trùm kín đầu chui vào, dưới ánh đèn trông vô cùng đáng sợ. May mà mặt mũi ông ta khá hiền lành, mắt cứ híp lại như Phật Di Lặc làm cả gian mộ âm u có thêm đôi chút sức sống.



“Đây là ngôi mộ chính?” Sau lưng lão già lại xuất hiện một người khoảng năm mươi tuổi trông như văn sĩ, vạt áo khoác dài màu xám bị thắt thành nút treo giữa hai chân có vẻ quái dị. Nương theo ánh sáng le lói, gã ta chăm chú quan sát vách tường, thỉnh thoảng dùng ngón tay vuốt ve hoa văn khắc trên tường và không ngừng lẩm bẩm: “Quái lạ, lẽ là lăng mộ triều Hán? Quy mô này không tầm thường, sao lại bố trí sơ sài như vậy được nhỉ?”



Gian mộ to thế này lại tùy tiện đặt một cỗ quan tài.



Lão già thấp bé không trả lời gã mà chỉ luôn mồm cằn nhằn cử nhử với lão già to cao: “Đại ca, lần này huynh tận mắt nhìn thấy rồi đó, lão nhị rõ ràng đã ăn mảnh!”



Lão già cao to gạt đi: “Được rồi, đừng lải nhải nữa, chẳng phải chúng ta cũng tới rồi sao?”



Lão già thấp bé nói: “Làm sao giống chứ, nếu không phải đệ bắt gặp Tiểu Tình cùng hắn vụng trộm thu thập đồ đạc nên ngầm để ý thì chúng ta vẫn đang bị che mắt, cứ thế mà trắng tay cả lũ. Lăng mộ này lại xây dưới chân núi, nếu chẳng phải đường vào mộ men theo sườn núi bị kẻ khác khai thác, ai phát hiện ra chứ?”



Lão già cao to gật đầu cho có lệ như không muốn tiếp tục câu chuyện.



Bọn họ tổng cộng có sáu tên, ba người còn lại đều là thanh niên nhưng tướng mạo sang hèn khác nhau một trời một vực.



Hai trong ba người là anh em sinh đôi mặt vuông mũi tẹt, một người má trái có sẹo, một người không. Người cuối cùng mày kiếm mắt sao, mặt ngọc môi thắm, xinh đẹp đến khiến người khác không nỡ rời mắt, vô cùng phù hợp với hình tượng người vợ mẫu mực như chủ nhân miêu tả!



Đường nhìn của Tiểu Long lập tức bị hắn thu hút, hai mắt nó tự động xoay tròn theo chuyển động của người nọ.



“Ung Hoài, con vào nhĩ thất xem sao.” Lão già cao to chỉ vào nơi Tiểu Long ẩn náu, “Cẩn thận một chút.”



Thanh niên xinh đẹp ừ một tiếng.



Ung Hoài, Ung Hoài, tên cũng hay nữa.



Tiểu Long ngây ngất nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, lúc nhẩm chán che ngước lên thì chủ nhân cái tên đã gần ngay trước mắt và đang dùng tay đẩy cửa.



Đây… Đây… Đây là sắp gặp mặt rồi sao? Ôi, làm rồng ta ngại chết đi được. Nó vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp mặt mà!



Tiểu Long hồi hộp cắn móng tay. Lần gặp đầu tiên phải nói câu gì đây, “Thời tiết hôm nay đẹp quá, ra ngoài hít thở không khí nhé?” Bắt chuyện thế này phải chăng hơi bị lỗi thời? Hay là “Cùng trộm mộ nha?” Í, nhầm, nó là rồng giữ mộ, phải giữ vững lập trường. A, có rồi, phải nói là “Tiểu đệ đệ xinh quá chừng, ta thiệt muốn giữ đệ trong quan tài làm của riêng.” Vừa ca ngợi đối phương vừa bày tỏ sự yêu mến của mình.



Tiếc thay Ung Hoài đột nhiên ngừng tay, bởi vì lão già thấp bé lại gọi hắn qua mở quan tài.



Tiểu Long oán hận mài răng.