Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 6 : Tử chiến! Lời thề của kẻ ra đi! (thượng)

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Không gian đen ngòm bên trên hệt như tầng tầng lớp lớp mây mù dày đặc, ẩn chứa những mối nguy hiểm khó có thể lường trước. Giữa bóng tối mịt mờ, ánh sáng bừng bừng phát ra từ cầu lửa chẳng khác nào ánh sáng le lói của đom đóm.



Sừng rồng cạ vào mái tóc Ung Hoài, hắn quay lại thì nhìn thấy hai tay Thanh Phong đang giữ lấy eo mình và hiếu kỳ hỏi: “Có người đang đi tiểu à?”



Đã quen với lối suy nghĩ đâu đâu của nó, Ung Hoài không hề lấy làm kinh ngạc mà chỉ nhỏ giọng đáp: “Đây là ám hiệu bọn ta dùng để cảnh báo nguy hiểm cho đối phương.” Hắn vừa nói vừa rút chủy thủ ra, rón rén bước lên trên.



“Khoan đã.” Thanh Phong kéo Ung Hoài ra sau lưng, chen lên phía trước, ngẩng đầu lên, thò một tay vào miệng tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, nó lôi thứ đó ra đưa cho Ung Hoài.



“Cái gì vậy?” Ung Hoài bực bội nhìn hai tấm gương đồng to bàn bàn tay.



Trên gương có nối một sợi dây thừng. Thanh Phong quàng dây qua cổ Ung Hoài rồi đặt gương vào lòng hắn, “Đây là gương hộ tâm. Ta lấy của Đại Mao đấy.”



Gương dán vào lồng ngực nhưng không mang lại cảm giác lạnh lẽo mà như gợi lên thứ gì đó ấm áp, Ung Hoài ngạc nhiên hỏi: “Ngươi moi từ trong cổ họng ra hả?”



“Điều này không quan trọng.” Thanh Phong lẩm bẩm, xoay người nhảy lên trên, cầu lửa vút một tiếng bay tới trước mặt soi đường cho nó.



Dưới ánh lửa, Thanh Phong tựa như thiên sứ đứng vững giữa những tầng mây, trên mình dù chỉ mỗi chiếc áo khoác mỏng manh, không phải chiến giáp nhưng vẫn oai phong lẫm lẫm, khí thế ngất trời.



Ung Hoài ngẩn ngơ. Hắn là đại sư huynh, từ nhỏ đến lớn đều được dạy phải bảo vệ các sư đệ, sư muội cho tốt. Bao nhiêu năm nay hắn đã quen với việc xung phong đi đầu, giờ đây bỗng nhiên bị đẩy xuống vị trí được bảo vệ làm hắn có đôi chút chưa quen – Đương nhiên là một chút mà thôi, vì cảm động và ấm áp đã nhanh chóng lấn át tất cả cảm giác của hắn. Sự ấm cúng trong lòng cộng thêm hơi ấm của gương hộ tâm khiến Ung Hoài nhiệt huyết tăng cao. Dường như chỉ cần nhìn thấy bóng người phía trước, nỗi sợ hãi và lo lắng hắn luôn cố dằn xuống bỗng chốc vơi đi, dù có rơi vào tuyệt cảnh cũng vẫn cảm thấy hy vọng.



Hắn khom dưng toan bước lên, bất thình lình, bóng dáng oai phong ngời ngời trước mặt bị thứ gì đó quấn lấy rồi biến mất không còn tăm hơi!



“Thanh Phong!” Giữa gian mộ im ắng, tiếng hét thất thanh buột miệng thốt ra vang vọng chẳng khác nào sấm giữa trời quang, đánh thức ác ma vốn chìm trong giấc ngủ say.



Gò má bên trái của Ung Hoài bỗng đau xót, cả người mất tự chủ bị quấn lấy rồi quẳng vào tường một cú nặng nề.



“A!”



“Ui.”



Hai tiếng kêu đau một to một nhỏ đồng thời vang lên.



Lưng Ung Hoài va phải thứ gì đó mềm hơn tường đá. Hắn chưa kịp có phản ứng thì đã bị bắn rơi xuống đất.



Thanh Phong cách đó không xa giận dữ quát lên: “Hoa hút máu, ta giận thật đấy!”



Ung Hoài gắng gượng ngóc đầu dậy thì nhìn thấy quả cầu lửa vốn chỉ to bằng đầu người bỗng nhiên phình ra gấp năm, sáu lần, lửa cháy phừng phừng soi cả gian mộ sáng như ban ngày, tình huống chung quanh hiện rõ mồn một.



Lũ hoa hút máu sợ hãi, bất mãn rụt cành về giả làm chuông gió, dán sát vào tường run lên nhè nhẹ.



Thanh Phong và Ung Hoài từng chứng kiến bộ mặt hung tợn của nó nên đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ e ấp như con dâu mới về nhà chồng kia lừa gạt. Ung Hoài xoa ngực đứng dậy, bắt đầu hô hoán: “A Tư, A Tưởng, Tiểu…”



“Hự… Hự…” Phía sau truyền đến tiếng gọi rất khẽ, “Sư huynh…”



Ung Hoài quay ngoắt đầu lại, A Tư, A Tưởng một ngang một dọc bị trói trên vách tường sau lưng hắn.



A Tư dán thẳng vào tường, vết thương ở cổ, tay và đùi không ngừng rỉ máu, máu chưa kịp chảy xuống đã bị cành của hoa hút máu hút sạch. Đôi mắt A Tư nhìn chằm chằm vào Ung Hoài, miệng mấp máy, môi run khẽ, “Đi…Đi mau…” Lệ từ khóe mắt gã chảy xuống, chẳng mấy chốc cũng bị cuống hoa hút mất.



A Tưởng nằm ngang bên cạnh, đầu ghé vào thắt lưng A Tư, dáng vẻ nom càng thê thảm, miệng gã há hốc nhưng khí thở ra lại nhiều hơn hít vào.



Ung Hoài dùng chủy thủ cắt đứt cuống hoa hút máu chắn trước mặt nhưng vừa nhấc chân bước được một bước thì đường đi lại bị cuống hoa vươn ra ngăn lại. Nhìn hoa hút máu hợp lại thành lưới giam lỏng A Tư, A Tưởng, hắn rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, thò tay vào ngực lấy bình “nước thần kỳ”.



Dáng vẻ Tôn Phú Sinh hóa đá vẫn rõ mồn một trước mắt, cái giá phải trả hắn cũng được chứng kiến quá rõ. Ung Hoài biết uống thứ nước đó tuyệt không có khả năng biến thành vô địch nhưng so với thân thể xác thịt của người phàm hiện giờ, người đá không có máu thịt rõ ràng sẽ dễ đối phó được hoa hút máu hơn nhiều, ít ra có thể tranh thủ đủ thời gian để cứu người.



Không còn thời gian để do dự nữa.



Hắn mở nắp bình ra, ngưỡng cổ lên, miệng bình đặt ngay bên môi, chất lỏng vừa chảy vào cổ thì khuỷu tay chợt bị đẩy mạnh một cái, chiếc bình tuột khỏi tay hắn và bay đi.



“Ối!” Ung Hoài giật thót, xông về phía chiếc bình theo bản năng.



Thanh Phong ngu ngơ đẩy xong lại còn giữ hắn lại, vừa tránh vừa nói: “Lấy ra làm gì? Ở đây nguy hiểm lắm.”



“Ta…”



“Người, ta sẽ cứu!” Lão già cao to và lão già thấp bé chết đi nó không có cảm giác gì, nhưng A Tư, A Tưởng thì khác, bọn họ từng gọi nó là “sư tẩu”, nhìn bọn họ bị hoa hút máu làm cho hấp hối, nó bỗng nhiên thấy đôi chút khó chịu.



“Hoa hút máu, thả bọn họ ra!” Thanh Phong phun một quả cầu lửa về phía hoa hút máu, đôi đồng tử dưới phản xạ của ánh lửa bừng lên như rực cháy. Cầu lửa dưới sự chỉ huy của nó đập vào cành hoa trên tường.



Hoa hút máu quấn lấy A Tư, A Tưởng giữ làm con tin, chúng uốn lượn quanh cây cột duy nhất trong thạch thất để né tránh, tránh không khỏi thì lấy A Tư, A Tưởng ra chắn.



Ung Hoài thừa cơ vùng khỏi tay Thanh Phong, linh hoạt phóng đến chỗ chiếc bình, nhưng tiếc rằng cú nhảy của hắn chưa đủ cự ly, ngón tay chỉ vừa chạm tới chiếc bình. Chiếc bình bị ngón tay đẩy nhẹ thì càng lăn ra xa.



“Chết tiệt.” Nhìn nước chảy lênh láng trên mặt đất, lòng hắn nóng như lửa đốt, hoàn toàn không chú ý đến một cành hoa hút máu đang lén lút vươn tới. Hoa hút máu sau lưng Ung Hoài chăm chú đánh giá hắn như rắn độc, chúng đang ước lượng xem nơi nào dễ xuống tay nhất – Phần gáy dưới tóc của hắn lộ hết ra ngoài, chúng thấy thế bèn hút vào cổ hắn một cái!



Tình cờ Ung Hoài lại nhào về phía trước, mục tiêu di chuyển nên hoa hút máu chỉ hút trúng lưng áo của hắn, chúng bất mãn lắc qua lắc lại.




Thanh Phong cắn môi, trả lời qua loa: “Nước thần không phải thứ tốt…”



Ung Hoài bồng A Tư nằm dưới đất lên. Kẽ hở sau lưng quả nhiên bị hắn đá nứt ra thêm nhiều, miễn cưỡng đủ để một người chui lọt.



Thanh Phong ôm lấy A Tưởng, tâm sự ngổn ngang lẽo đẽo theo sau.



Phía sau bức tường lại là một gian mộ.



Thanh Phong cảm thấy quen mắt hết sức, nhất là những cơn gió lạnh lẽo cứ ào ạt phả vào mặt, “Chỗ này hình như là…”



“Mộ Nhị Mao.” Ung Hoài đặt A Tư nằm xuống cạnh tấm hàn ngọc mà Nhị Mao đã giấu thật kỹ.



Thanh Phong gật đầu, cầu lửa theo sau theo đó mà lay động nhè nhẹ, “Ủa? Mộ của Nhị Mao vẫn còn à?” Nó cứ tưởng lăng mộ sau khi bị Phi Cương kích hoạt đã thay đổi hoàn toàn, nào ngờ những căn phòng cũ vẫn chưa bị vứt xó. Lẽ nào là tồn tại cùng nhau chứ không phải thay thế?



Nó đặt A Tưởng xuống cạnh A Tư, len lén liếc qua bên cạnh thì nhìn thấy Ung Hoài đang đưa lưng về phía mình, hai tay dùng sức làm động tác “nhổ” gì đó trên vách tường.



“Ngươi đang làm gì thế?” Nó hỏi.



Ung Hoài quát khẽ một tiếng, lùi lại hai bước, hình như đang ôm gì đó trước ngực.



Thanh Phong nhìn sơ qua thì suýt chút đã giậm chân, nó chỉ vào hắn và nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi ôm cô ta làm gì?”



Ung Hoài vốn chỉ đang đỡ lấy, nghe nó nói thế bèn dứt khoát bế ngang “thứ đó” lên, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh A Tư, A Tưởng rồi đặt xuống. “Thứ đó” lộ ra mặt thật, chính là Tiểu Tình mà A Tư trước khi lâm chung vẫn luôn nhung nhớ.



Thanh Phong ghen tỵ theo qua, nhỏ tiếng nói: “Ngực ta tuy không gồ lên nhưng bụng ta gồ lên, cũng có đường cong lắm mà.”



“Muội ấy chết rồi.” Ung Hoài cuối đầu nhìn về phía ngực và bụng của cô bé, bên trên có hai vết máu thấm ra.



Thanh Phong trước là ngạc nhiên, sau lại hoảng sợ bảo: “Không phải ta!” Nó cùng lắm chỉ nghĩ mà thôi, tuyệt đối chưa từng làm.



Ung Hoài ném ra hai thanh chủy thủ nhỏ bằng bạc, xem kích thước lớn bé của lưỡi dao thì vừa khớp với vết thương.



Thanh Phong thè lưỡi. Tiểu Tình vừa xuất hiện nó đã không thích cô ả. Nó là rồng, ả là người, nó là đực, ả là cái, nó và Ung Hoài quen biết chưa đầy một ngày, ả và Ung Hoài là thanh mai trúc mã, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cô ả vẫn hợp với Ung Hoài hơn nó. Bảo nó nhỏ mọn cũng được, ác độc cũng được, xấu xa cũng được, tóm lại nó ghen tỵ với cô ả.



Có đôi khi phong độ chỉ là phân chó!



Chỉ là nó mừng thì mừng đấy nhưng nhìn Ung Hoài đau lòng lại là chuyện khác. Thanh Phong thấy hắn đau lòng cũng khó tránh buồn lây: “Ai giết cô ta?”



Ung Hoài cười lạnh hỏi lại: “Chẳng phải ngươi rõ hơn ta sao?”



Thanh Phong nghẹn họng. Nơi này là địa bàn của nó, Ung Hoài nói không sai. Nhưng sống bao năm nay nó mới nhận ra, những thứ nó vốn cho rằng mình hiểu rất rõ hóa ra chẳng biết gì cả.



“Xin lỗi.” Ung Hoài nhanh chóng xin lỗi nó vì đã giận cá chém thớt. Nếu không có Thanh Phong, A Tư, A Tưởng cũng không ra đi yên bình như vậy, nếu không có Thanh Phong, hắn sớm đã trở thành một cỗ thi thể. Tuy Thanh Phong là một trong những yêu quái giữ mộ song từ đầu đến cuối người nó bảo vệ lại chính là mình. Hắn nhẹ giọng, vuốt ve mái tóc của Tiểu Tình, “Đừng để bọn họ biến thành cương thi.”



Nhìn A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình xếp thành hàng nằm đó, Thanh Phong cau mày nói: “Nếu ngươi ở lại thì có thể tự mình chăm sóc bọn họ.”



Ung Hoài giơ tay lên, nhìn mu bàn tay chẳng khác gì đá của mình và cười khổ: “Ngươi thấy ta làm được sao?”



“Nước thần không có tác dụng ngược lại sao?” Thanh phong buồn rầu hỏi.



Biểu tình của Ung Hoài bỗng trở nên khá kỳ quái, hắn từ tốn lắc đầu, “Không, ta chưa uống nước thần.”



Nhớ đến kết cục của A Tư, A Tưởng, Thanh Phong lo lắng nắm lấy tay hắn, “Trúng độc?”



“Ta chỉ cắn vào cành của hoa hút máu… Sau đó cảm thấy có chất lỏng bắn vào miệng nên nuốt xuống theo nước bọt.” Ung Hoài ngồi xổm dậy, vung quyền đánh vào đất, mặt đất lún xuống một cái hố cạn, còn hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tất cả chứng cứ đều cho thấy quả thật hắn đang nối gót Tôn Phú Sinh.



Thanh Phong trố mắt nhìn hắn, không nói nên lời: “Chất lỏng trong cành hoa hút máu chính là nước thần?” Xưa nay nó không biết quanh mình lại có nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy. A Tư, A Tưởng bị hoa hút máu hút máu rồi bị độc chết. Ung Hoài nuốt phải nhựa của hoa hút máu thì bị hóa đá.



Hoa hút máu… Hoa hút máu… Rốt cuộc hoa hút máu là thứ gì?



Ung Hoài lấy lại bình tĩnh, nói: “Việc cấp bách là phải tìm thấy nhị thúc.”



“Tại sao?” Thanh Phong với vị nhị thúc này chẳng mấy hảo cảm – Quan hệ chú cháu giữa ông ta và Tiểu Tình là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân khác chính là nó cảm thấy ông ta rất nham hiểm, không phải nham hiểm bình thường mà là loại nham hiểm thâm tàng bất lộ.



“Thúc ấy là người duy nhất của nhà họ Ngư có thể sống sót rời khỏi lăng mộ.” Ung Hoài đã nghĩ kỹ, dáng vẻ này của hắn dù có may mắn không chết cũng không thể nào xuất hiện trước mặt con người, trọng trách kế thừa nhà họ Ngư ở Hà Đông chỉ còn nhị thúc có thể gánh vác.



Thanh Phong bĩu môi nói: “Biết đâu số ông ta không được tốt như vậy.”



Ung Hoài quyến luyến ngắm nhìn di thể của A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình như muốn khắc ghi hình ảnh của họ vào tim.



Thanh Phong lặng lẽ thở dài, “Ta sẽ bảo vệ thi thể của bọn họ, không để bọn họ biến thành cương thi.”



“Cảm ơn.” Ung Hoài nhét túi nước vào ngực, dứt khoát xoay lưng bước ra ngoài.