Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 10 : Sảng khoái

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Người đứng lên nói là một thằng lùn cao không tới 1m6, bộ dáng lớn lên khá khăn, chắc là hại cha mẹ hắn không ít, đúng là một sản phẩm kém chất lượng.



Tên dẫn đầu này cũng chính là tên giễu cợt Tần Thiên nhiều nhất, bởi thì vào thời điểm năm I hắn từng có chút mâu thuẫn với Tần Thiên, lúc ấy kỹ năng vẽ tranh của tên lùn coi như là đứng đầu lớp học, nhưng không ngờ hắn luôn thua Tần Thiên, luôn bị Tần Thiên áp chế ở vị trí số 2. Điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên luôn nghĩ cách đả kích Tần Thiên. Không nghĩ tới lần này không những không đả kích được Tần Thiên, ngược lại chính mình lại chịu thiệt, bị Tần Thiên hung hăng nhục nhã một phen.



- Tao quá đáng, bọn mày xem tao có quá đáng không! Nhìn người khoa khác bắt nạt người khoa mình, chẳng những không giúp đỡ mà còn ở một bên châm chọc, bọn mày đúng là đồ nhu nhược.



Tần Thiên nhìn thằng lùn phẫn nộ quát.



- Hừ! Cho dù lúc trước bọn tao không đúng, nhưng mày cũng không thể vì vậy mà làm nhục bọn tao. Tôi nói thế có đúng hay không hả mọi người?



Thằng lùn hướng về phía mọi người xung quanh nói, muốn mượn sức mọi người công kích Tần Thiên.



- Đúng vây, bọn tao nhận sai rồi còn không được sao!



- Đúng vậy!



- Chúng ta cũng có tôn nghiêm của chính mình, chúng ta muốn hắn phải xin lỗi chúng ta. Tôi nói có đúng không hả mọi người?



Tên lùn lại một lần nữa kích động mọi người xung quanh.



- Đúng thế, xin lỗi đi!



- Đúng vậy, xin lỗi bọn tao đi.



- Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!



Rất nhiều người đồng thanh hô lớn.



- Các người đúng là quân khốn nạn! Tần Thiên tranh tài giúp khoa chúng ta chiến thắng, các người không cảm ơn anh ấy thì thôi, cớ sao lại làm khó anh ấy, các người có phải là sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình hay không đấy!



Hàn Thi Vũ nhịn không được, tức giận nói.



- Hừ! Chúng tôi có muốn hắn đi tranh tài đâu, đấy là hắn tự nguyện đấy chứ, quan khoa gì tới bọn tôi. Mau xin lỗi chúng tôi đi, xin lỗi đi!



Tên lùn chỉ thẳng vào Tần Thiên, lớn tiếng nói.



- Đúng vậy, xin lỗi đi!



- Xin lỗi nhanh lên!



Rất nhiều người đồng thanh hô lên, tên lùn thấy vậy liền cảm thấy đắc ý. Có nhiều người cùng trận tuyết với mình như vậy, không nhục nhã Tần Thiên tới chết hắn quyết không buông bỏ.




- Không có… Anh mau buông em ra, có người nhìn đấy!



Hàn Thi Vũ gấp gáp nói, bàn tay nhỏ bé cố thoát khỏi bàn tay của Tần Thiên. Đáng tiếc là dù nàng cố gắng thế nào đi chăng nữa, nhưng vẫn không thoát được, cổ tay trực tiếp bị đỏ lên.



- Muốn anh thả em ra sao, được thôi. Chỉ cần em cho anh hôn một cái, anh liền bỏ tay em ra!



Tần Thiên làm bộ dạng như sắc lang, nhìn chằm chằm vào cặp môi đỏ mọng mê người của Hàn Thi Vũ.



- Không được, anh là đồ lưu manh, mau buông em ra, nếu không em sẽ giận đấy!



Hàn Thi Vũ cả kinh kêu lên, liều mạng giãy dụa. Khuôn mặc quay sang hướng khác, sợ chỉ cần mình không đề phòng sẽ bị Tần Thiên hôn trúng. Kết quả khiến cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía sau.



Tần Thiên không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy, bởi vì bàn tay của hắn còn đang nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Hàn Thi Vũ, trong nháy mắt liền ngã về phía trước. Cả hai người trực tiếp ngã vào trong phòng vệ sinh nữ.



- A…!



Hàn Thi Vũ hét lên một tiếng chói tai, Tần Thiên cũng kêu rên một trận, cảm giác mặt mình hình như đụng phải thứ gì đó thật mềm, mùi hương thật thơm xộc vào mũi khiến cho thú huyết của hắn xôi trào. Tiểu Tần Thiên trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên.



Lúc này cả người Hàn Thi Vũ liền cảm thấy choáng váng, ngơ ngác nhìn Tần Thiên đè lên người mình, một câu cũng không thốt ra được. Mà một lúc sau Tần Thiên cũng ngẩng cái đầu lên, nghi ngờ nhìn xuống, nhất thời hai mắt hắn liền trợn trừng, đôi con ngươi mở lớn hết cỡ. Hóa ra lúc nãy hắn ngã vào ngực Hàn Thi Vũ, khó trách chỗ đó lại mềm, lại thơm như vậy.



"Không đúng, mình đang bóp cái gì vậy!"



Tần Thiên thầm nghĩ, cảm thấy bàn tay mình đang xoa nắn một chỗ rất mềm mại, rất thoải mái. Hắn không khỏi dùng sức lớn hơn bình thường một chút.



- Ưm!



Hàn Thi Vũ nhất thời không tự chủ được rên lên một tiếng, Tần Thiên thấy vậy liền lập tức nhìn lại. Hóa ra là cánh tay của hắn đang tác quái trên đồn bộ của Hàn Thi Vũ, khó tránh tại sao nó lại mềm như vậy, bất quá bộ ngực trước mắt càng thêm mê người, khiến Tần Thiên không tự chủ được muốn hôn một cái.



- Không được, mau tránh ra!



Hàn Thi Vũ kịp thời phản ứng, thấy Tần Thiên muốn hôn bộ ngực của mình, nhất thời liền khẩn trương. Lập tức đẩy đầu Tần Thiên, phía dưới mạnh mẽ đạp một cái, nhanh chóng từ trên người Tần Thiên bò dây, trốn sang một bên. Bối rối sửa lại quần áo.



- A… Đau quá, đau quá!



Tần Thiên nằm dài trên mặt đất, hai tay che đũng quần. Cả người gập lại như con tôm, đau đớn hô lên, da mặt cũng vì vậy mà nhăn lại.



- Tần Thiên, anh không sao chứ.



Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên kêu gào thảm thiết trên mặt đất, vội vàng chạy tới hỏi.