Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 137 : Dùng miệng cơ

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


Tần Thiên thấy Lương Văn Đạo khách khí khi nói chuyện với mình như vậy. Hắn có chút nghi ngờ, đường đường là một cục trưởng cục công an sao đối với mình khách khí thế nhỉ? Đây là chuyện gì xảy ra? Dù gì thì lá bài tẩy của mình còn chưa lật,mà cũng không có gọi Sở Văn Long hỗ trợ. Lương Văn Đạo sao khách khí thế nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì?



- Chẳng lẽ là cái tờ chứng nhận sĩ quan của ta sao?



Tần Thiên thầm nghĩ. Chốn quan trường hắn cũng không hiểu lắm. Cho dù mình có chứng nhận sĩ quan đi thì đối với Lương Văn Đạo mà nói thì cũng không hù doạ được gì. Dường như quân đội và công an không ảnh hưởng lẫn nhau. Quân khu có lớn nữa thì không quản được công an địa phương. 



Đột nhiên, Tần Thiên nghĩ tới hôm qua cũng giống như hôm nay, sắp bị thẩm vấn thì lại được thả. Hơn nữa, Tần Thiên không có tìm bất kì ai hỗ trợ. Chứng nhận sĩ quan cũng không có tác dụng nhiều.



- Xem ra có người âm thầm giúp mình.



Tần Thiên phỏng đoán. Nếu không thì không còn cách giải thích nào khác. Nghĩ tới đây, Tần Thiên liền bình tĩnh xuống. Nếu có người âm thầm giúp mình, hơn nữa dường như rất mạnh. Cục trưởng cục cảnh sát còn phải khách khí đối với mình như thế...



- Lương cục trưởng, nếu chậm một chút là ta có thể ở chết chỗ này rồi.



Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo thản nhiên nói. Trên mặt không nhìn ra bất kì biểu tình nào.



Lương Văn Đạo vừa nghe Tần Thiên nói vậy thầm nghĩ tình hình không ổn, nhất thời mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Trong lòng thầm mắng mấy tên cảnh sát ngu ngốc mang phiền toái cho mình.



- Ha hả, anh bạn trẻ, cậu muốn thế nào thì như thế ấy.



Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên tươi cười nói. Ý tứ cũng những lời này đã rõ, cho dù Tần Thiên muốn trút giận thế nào cũng được.



Tần Thiên vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn sợ lời vừa rồi của mình đã hố, không nghĩ Lương Văn Đạo lại nhường nhịn như vậy. Nhưng từ đó càng thấy rõ được cái thế lực âm thầm giúp mình thật là mạnh,xem ra có thể yên tâm cáo mượn oai hùm một phen.



- Ha hả, Lương cục trưởng, lời này của ông thật khách khí quá. Những người này đều là của cục công anh. Loại chuyện lưu manh đánh dân chúng này một khi truyền đi đối với hình tượng của chính phủ ảnh hưởng rất lớn. Cho nên làm sao bây giờ? Theo tôi thấy có lẽ nên trừng trị nghiêm khắc một chút!
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên hưng phấn nói.



- Ha hả, anh cũng vậy. Nào, xuống trước đã. Anh có mang trái cây cho em đây.



Tần Thiên liếc nhìn Triệu Tiểu Nhã, đem nàng đặt lên giường. Sau đó lấy ra một quả táo rồi gọt vỏ.



- Đúng rồi, dì Triệu đâu?



Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.



- Mẹ em vừa mới về.



Triệu Tiểu Nhã nói.



- Nga, ăn một trái trước nào.



Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, cắt một khối táo đưa cho nàng. Nhưng Triệu Tiểu Nhã lắc đầu, ngúng nguẩy há miệng ra ý muốn Tần Thiên phải đút cho mới chịu.



Tần Thiên mỉm cười, liền đem miếng táo đưa tới khoé miệng của Triệu Tiểu Nhã. Nhưng nàng vẫn không ăn, khiến Tần Thiên không hiểu ra sao.



- Hì hì, Tần Thiên ca ca, em muốn anh dùng miệng đút cho em ăn cơ.



Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên có chút xấu hổ nói.