Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 17 : Địch ý

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Tần Thiên theo cảnh vệ rời khỏi tầng chín, lại nghĩ tới những lời vừa rồi của Sở Tương Tương, vì thế bèn để cho cảnh vệ dẫn hắn đến khu y tế của quân đội.



Tần Thiên theo cảnh vệ vào bên trong, vừa lúc trông thấy một nữ quân y đang giúp Sở Tương Tương băng bó. Sở Tương Tương trông thấy Tần Thiên tới thì vui mừng ra mặt, hướng về hắn nở một nụ cười.



- Tần Thiên, anh ngồi xuống trước đi, em không sao rồi.



Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên gật đầu, cảm ơn người cảnh vệ dẫn đường, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn nữ quân y đang băng bó cho Sở Tương Tương.



Không tới vài phút, vết thương Sở Tương Tương đã bó kỹ, nàng từ trên ghế đứng dậy, đã có thể đi lại chậm rãi. Một bên Tần Thiên thấy vậy không khỏi ngẩn người, như vậy có quá nhanh không, hắn biết vết thương Sở Tương Tương không phải quá nặng nhưng cũng không thể đi lại nhanh như vậy chứ.



- Hì hì, Tần Thiên, anh có phải ngạc nhiên lắm không, trong này có bí mật, anh muốn biết không?



Sở Tương Tương nháy mắt nói với Tần Thiên, đôi mắt chứa ý cười vô cùng khả ái.



- Bí mật?



Tần Thiên ngơ ngơ.



- Hi hi, anh xem.



Sở Tương Tương vươn ngón tay thon ra trước mặt Tần Thiên, cầm lấy một con dao găm bên cạnh, đội nhiên cắt xuống tay, khiến Tần Thiên giật nảy mình mà kêu to, vừa định ngăn cản thì đã không kịp, hoa đã tàn tranh đã nát, máu tươi liền chảy ra.



- Em làm gì thế Tương Tương?



Tần Thiên vội bắt lấy tay Sở Tương Tương, một tay vớ đám bông băng bó còn sót lại trên bàn đắp vào tay nàng, nhưng Sở Tương Tương lại ngăn lại.



- Không cần lo đâu anh, nhìn ngón tay em đi.



Sở Tương Tương đưa ngón tay ra, Tần Thiên nghi hoặc nhìn sang, đôi mắt trợn trừng, miệng há to hết cỡ.



- Chuyện này là sao?!
- Anh em hai người đã lâu không gặp, tôi không quấy rầy nữa.



Tần Thiên mỉm cười nói rồi bước đi.



- Không sao đâu, em cùng anh họ cũng thường gặp mặt, không có gì phải ngại đâu, Tần Thiên anh hay là cứ ở lại đi.



Sở Tương Tương đột nhiên ôm cổ Tần Thiên giữ lại.



Bên cạnh Tống Vũ thấy hết, trong mắt hiện một tia tàn khốc, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Thiên, mà Ba Ba Tạp trong đầu Tần Thiên cũng nhắc nhở Tống Vũ có địch ý với hắn.



Không cần nói cũng biết, Tần Thiên từ cách Tống Vũ nhìn Sở Tương Tương là biết, nhưng không ngờ Sở Tương Tương lại mạnh bạo như vậy.



- Cái này… anh nghĩ chắc không cần đâu, chiều nay còn có tiết, ta về trước đây.



Tần Thiên rút tay Sở Tương Tương ra, trong mắt nàng liền hiện vẻ thất vọng.



- Vật cũng được, nhưng anh phải gọi điện cho em nhé, chờ chân em tốt anh nhất định phải đưa em đi dạo Quảng Châu đó, em cho anh số điện thoại nè.



Sở Tương Tương nói xong lấy cây bút viết vào lòng bàn tay Tần Thiên dãy số.



- Nhớ gọi cho em đó.



Sở Tương Tương nở một nụ cười mê hoặc nói.



- Ừ, anh đi đây.



Tần Thiên đáp lời, sự ghen tuông của Tống Vũ đến ngay cả nữ quân y cũng thấy được. Tần Thiên không quan tâm mà cũng không muốn dính dáng tới mấy tên công tử như Tống Vũ.



Tần Thiên vừa bước ra cửa thì Dịch lão đi tới, bèn phái người lái xe đưa hắn về, còn nói nếu rảnh thì tới chơi với Sở Tương Tương, câu nói này khiến Tần Thiên phải hoài nghi không biết ý Dịch lão này là gì.