Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 181 : Tự tìm cái chết!
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
Chuyện gì vậy anh?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Phạm Kiến bọn họ bị đánh, chúng ta quá đó xem thế nào đi.
Hàn Thi Vũ nghe vậy liền gật đầu, sau đó cùng Tần Thiên ra xe hướng trường học đi đến.
...
Hai người tới trường học, liền đến võ đạo xã. Vào trong thì thấy mấy người Phạm Kiến bị vứt trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, máu tươi đầy đầu, bộ dáng cực kỳ thảm. Đang giẫm đạp lên người Phạm Kiến chính là mấy người Nhật Bản mà Tần Thiên lần trước mới ra tay dạy dỗ, bất quá lần này nhiều người hơn. Trong đó một tên so ra còn muốn mập gấp 2 lần Phạm Kiến, bộ dáng là một tay đô vật, còn có một nam tử tóc ngắn, mặt chữ quốc (国 – ý mặt vuông)vóc dáng không cao, mặc một thân đồ của võ đạo xã, những tên vây bên cạnh cũng đều y như vậy.
- Thiên... Thiên ca, anh... anh đã đến rồi!
Phạm Kiến thấy Tần Thiên tới, cực kỳ khó khăn nói.
- Thằng heo... Ai cho mày lên tiếng.
Một người Nhật Bản cả giận nói, hung hăng hướng bụng Phạm Kiến đạp mấy cái khiến hắn hét thảm một tiếng, bên trong miệng lại tiếp tục phun ra một ít gì đó. Tần Thiên nhìn những người kia, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, bọn này lại dám ở lãnh thổ Hoa Hạ khi dễ người Hoa, quả thực là muốn tìm cái chết.
- Mày chính là Tần Thiên!
Một tên đánh giá Tần Thiên một chút rồi hỏi, phát âm Trung văn của hắn nghe rất lọt tai.
- Đúng vậy, chính là gia gia mày đây!
Tần Thiên nhìn hắn cười lạnh nói.
- ĐM! Mày muốn chết sao.
"Mặt chữ quốc" nhất thời chỉ Tần Thiên cả giận nói.
- Hừ! Chết? Chết chính là bọn mày, lập tức thả hết bọn họ ra, sau đó chỉnh tề quỳ trước bọn hắn, dập đầu cầu xin tha thứ, tao sẽ tha cho tụi mày một mạng, nếu không tao sẽ giết không chừa đứa nào.
- Ha ha ha... Con heo, mày nói đùa à, thứ bỏ đi như mày mà cũng dám uy hiếp bọn tao sao.
- A!
Một tiếng có thể so với giết heo vang lên, cả người tên mập bị Tần Thiên đá bay, hơn nữa, trong miệng còn ói ra một đống lớn, bắn hết vào những người Nhật Bản bên cạnh, làm cho bọn họ khắp người đều là một mảng ô uế.
- Hừ! Đều chết hết đi!
Tần Thiên phẫn nộ quát, lao đến những người đang đạp lên sinh viên khoa mỹ thuật kia, mỗi người một đấm vào mặt, đánh cho bọn họ kêu la thảm thiết liên tục. Hắn nhìn một chút, thấy bên cạnh có gậy bóng chày đặt ở góc tường, lập tức liền đi tới cầm một cây.
- Mau, đánh chết hắn, đánh chết hắn, chúng ta cùng lên!
Một người thấy Tần Thiên khủng bố như vậy, thoáng cái hạ gục bốn năm người, lập tức liền hô to hướng Tần Thiên lao đến, vài người khác cũng ào ào xông lên.
- Đưa mặt cho tao đánh, lũ các ngươi thật quá chu đáo, vậy ta cũng không khách khí!
Tần Thiên mạnh mẽ xoay tròn gậy bóng chày, hướng về đám người đang hung hăng đánh tới.
- A!
Một tên kêu thảm một tiếng, bị Tần Thiên một gậy đập vào trên bả vai, trong nháy mắt xương bả vai lập tức nát vụn, té trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.
- Rầm rầm! A!...
Liên tục mấy tiếng kêu thảm vang lên, cây gậy trong tay Tần Thiên liên tục hoạt động, trên mặt đất ngã xuống một đống người tay chân gãy lìa, chỉ còn lại hai người duy nhất, bọn họ nhìn Tần Thiên thủ đoạn khủng bố như vậy thì bị dọa đến té ngửa.
- Hừ! Còn các ngươi nữa!
Tần Thiên cầm lấy cây gậy, đi tới trước mặt hai người này lạnh lùng nói.
- A... Đừng, đừng đánh chúng ta, đừng đánh chúng ta
Hai người này lập tức hoảng sợ.
(Đoạn sau tự kỷ nặng, bỏ qua)