Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 216 : Sát thủ theo đuôi

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Bên trong phòng khách, Triệu Nhã Chi và Triệu Tiểu Nhã đang ôm nhau khóc cực kỳ thương tâm.



- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ, mãi mãi cho đến già.



Triệu Tiểu Nhã chân tình nói.



- Ừ!



Triệu Nhã Chi gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ không tin, không phải là nàng không tin Tiểu Nhã mà là sợ đối phương sẽ đến cưỡng ép mang Tiểu Nhã đi. Từ quần áo cho tới cách nói chuyện của đối phương rõ ràng là một gia tộc rất lớn, mình muốn ngăn Tiểu nhã rời đi sợ rằng không có khả năng.



- Triệu Di, Tiểu Nhã, hai người yên tâm, ta nhất định sẽ không để hai người xa nhau, ta đảm bảo.



Tần Thiên nghiêm túc nói, hai tay ôm lấy hai người vào lòng. Đây là lần đầu tiên Tần Thiên ôm hai người vào ngực, hai người cũng không cự tuyệt.



- Tốt rồi, đừng khóc nữa.



Tần Thiên buông hai người ra, sau đó lại an ủi hai mẹ con họ một lúc rồi trở về nhà nấu cơm, chờ Tiêu Du mua thức ăn về.



Chỉ một lát, Tiêu Du đã quay trở lại, trên tay cầm một túi thức ăn lớn. Tần Thiên vội vàng đi đến đón lấy rồi đặt vào trong phòng bếp.



- Ai nha, mệt chết ta, Tiểu Thiên, mau tới đây xoa bóp cho chị coi.



Tiêu Du nói, sau đó ngồi xuống ghế salon, trông có vẻ rất mệt mỏi.



- Không thành vấn đề.



Tần Thiên lập tức nói, rót một chén nước cho Tiêu Du, sau đó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu bóp vai cho nàng.



- Chị, thoải mái không?



Tần Thiên vừa xoa bóp vừa hỏi.



- Ừ, không tệ, em sau này tốt nghiệp xong mà không tìm được việc gì thì có thể đi mát xa chân.



Tiêu Du tán thưởng.



- Chị, đây là chị khen em hay là làm em tổn thương vậy?



Tần Thiên nghe vậy buồn bực.



- Đúng rồi, Tiểu Thiên, vết thương của Phỉ Nhi thế nào rồi, mấy ngày nay chị không đi thăm cô ấy, giờ không biết cô ấy giờ ra sao?




- Hắc hắc, nói cho em biết một tin vui, anh đến đón em về.



Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.



- Cái gì? Xuất viện, thật sao?



Lý Phỉ Nhi lập tức hưng phấn nói.



- Tất nhiên, em sửa soạn một chút đi, anh đi làm thủ tục xuất viện rồi cùng nhau về nhà ăn cơm.



Tần Thiên nói, tay bóp vú nàng một cái nữa sau đó liền rời đi.



- Tử sắc lang!



Lý Phỉ Nhi nũng nịu mắng, đưa tay sửa sang lại quần áo sau đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tần Thiên cũng nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, sau đó hai người rời bệnh viện, lái xe về nhà.



...



- Làm sao bây giờ, cô ta đang ở cùng một chỗ với người thừa kế của Tần gia.



Trong một chiếc xe khác, một người râu ria xồm xoàm tay chỉ vào chiếc xe taxi đang cách họ trăm mét, miệng nói với tên gầy ngồi cạnh.



- Hừ! Vậy thì cho chúng chết cùng nhau, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, đến lúc đó cứ nói là không biết nên giết nhầm, để cho bọn họ loạn lên, chúng ta cầm tiền rời đi là được.



Tên gầy âm trầm nói.



- Tốt lắm, cho chúng chết cùng nhau, dù sao tiền đã tới tay chúng ta rồi.



Tên râu xồm nói, sau đó liền lái xe đi theo.



Rất nhanh, hai người đã về đến khu dân cư, xuống xe đi về phía tiểu khu. Chiếc xe kia theo sát phía sau, thấy hai người tiến vào liền dừng xe ở bên đường, sau đó nhanh chóng chạy đến cầu thang.



- Di! Sao lại không thấy nữa?



Hai người râu xồm xông lên tầng tám, lại không thấy hai người Tần Thiên đâu.



- Các người đang tìm ta sao?



Bất chợt thanh âm mạnh mẽ của Tần Thiên ở phía sau vang lên, nhất thời làm cho hai người kinh hãi, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Tần Thiên đang ở phia sau, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.<>