Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 227 : Người Theo Đuổi Lý Phỉ Nhi
Ngày đăng: 17:31 30/04/20
-Thế nào, lão sư còn chịu được không?
Tần Thiên vừa nói vừa nhìn Dư Kiều bị mình làm cho há mồm thở dốc, lúc này Dư Kiều toàn thân vô lực, mềm ra như vũng bùn nhão, chỉ mất một tiếng, đã bị Tần Thiên đưa lên đỉnh mười lần, nàng cơ hồ sắp chết vì sung sướng.
-Lão sư, im lặng tức là đồng ý, vậy để em tiếp tục.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều, vừa cười nói vừa lấy tay tách bắp đùi nàng ra, chuẩn bị tiến vào.
-Đừng! Không muốn, ta thua!
Dư Kiều vội vàng nói, phía dưới cũng bị Tần Thiên làm cho sưng lên rồi, toàn thân vô lực, nếu thêm lần nữa …, mình ngất mất.
-Ha ha ha… Lão sư, sau này còn dám nói làm cho em không xuống giường được nữa không?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều, đắc ý nói.
-Hừ! Lần này là ngoài ý muốn, chờ tôi dưỡng sức tốt rồi, chờ đó mà xem!
Dư Kiều vẫn không phục nói.
-Được a, em chờ!.
Tần Thiên vừa nói liền đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
-Cậu lại muốn đi đâu nữa à, không ở lại sao?
Dư Kiều thấy Tần Thiên muốn đi, liền hỏi.
-Em phải về rồi, nếu không chị sẽ trách, lão sư, hôm nào chúng ta sẽ tiếp tục đại chiến.
Tần Thiên cười cười, hung hăng chộp lên ngực nàng, sau đó mới rời đi.
-Hừ! Không có lương tâm.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên rời đi, nhất thời bực tức, trên mặt lộ vẻ tức giận xen mất mát.
********
-Ba Ba Ca, ngươi nói Dư Kiều thật sự là cổ võ giả sao?
Tần Thiên lạnh lùng nói.
-Hừ! Tao đứng đây, xem mày làm gì được, mau buông tay ra, Phỉ Nhi không phải loại người mày có thể chạm vào.
Kim Khắc Mộc âm trầm nhìn Tần Thiên, nói.
-Hừ! Bạn gái tao tao không thể đụng vào, chẳng lẽ để mày đụng vào à!
Tần Thiên lạnh lùng nói.
-Đúng vậy, Phỉ Nhi là của tao, chỉ có tao mới được chạm vào nàng, loại người như mày căn bản không có tư cách, mau buông tay ra, cho mày một cơ hội, nếu không mày sẽ phải hối hận cả đời!
Kim Khắc Mộc cả giận nói, giống như sắp nổi điên.
-Kim Khắc Mộc! Ngươi…
Lý Phỉ Nhi muốn nói, nhưng lại bị Tần Thiên cắt ngang.
-Em đi vào trong bếp, giúp chị anh đi, để anh giải quyết việc này.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó đẩy nàng về phía sau.
-Chúng ta đi ra ngoài giải quyết, ở đây không hay.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc nói, chuẩn bị đóng cửa lại, nào biết Kim Khắc Mộc căn bản không thèm nghe, muốn xông vào trong tìm Lý Phỉ Nhi.
-Mẹ kiếp dám làm càn ở đây sao, cấp cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, nghĩ đến là cảnh sát mà tao sợ à, đánh chết mày!
Tần Thiên cả giận nói, trực tiếp đạp cho Kim Khắc Mộc một cước, Kim Khắc Mộc không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị Tần Thiên đạp bay ra ngoài, kêu thảm thiết ngã xuống ngoài bậc thềm, lập tức nổi giận.
-Muốn chết, thằng nhãi này dám đánh tao!
Kim Khắc Mộc giận dữ nói, chợt đứng lên, lao tới.
-Chết đi!
Tần Thiên không thèm nhìn, lại một cước nữa đạp Kim Khắc Mộc bay đi.<>