Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 259 : Không đầu hàng thì chỉ có chết

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


- Đệch mịa mày, tới đây còn dám lớn lối, mày cho rằng đây là bên ngoài sao? Có tin tao chém chết cha mày luôn không?



Áp Tử nhìn Tần Thiên đắc ý nói.



- Hừ đầu năm này thật nhiều người không biết sống chết, cho là mình rất lợi hại, đem người khác không để vào mắc. Nếu không để hắn nếm chút lợi hại, thì thật có lỗi với nhân dân.



Một tên lão đại ăn mặc lòe loẹt nhìn Tần Thiên khinh thường nói.



- Đúng vậy…



Những tên lão đại khác cũng rối rít phụ họa.



- Các người làm gì vậy? muốn đánh nhau phải không?



Phong Tử nhìn đám người kia lạnh lùng nói.



- Càn rở! Nơi này là chỗ cho mày nói chuyện sao? Cũng chỉ là con chó của Tần Thiên mà thôi, Tần Thiên còn chưa dám mở mồm, đâu đến lượt mày sủa hả?



Tên ăn mặt lòe loẹt nhìn Phong Tử quát lạnh nói.



- Mày nói thử câu nữa coi, tao băm thây mày ra bây giờ.



Tần Thiên nhìn tên kia lạnh lùng nói. Trên người toát ra cỗ sát khí, tập trung trên người tên vừa nói. Trong nháy mắt,tên kia cảm thấy như bị Tần Thiên lột truồng, giống như bị ác quỷ theo dõi. Ngay lập tức ngập miệng, không dám nói nửa lời.



Bên cạnh đó, đám người vây quay cảm thấy sát ý trên người Tần Thiên, không khỏi cau mày.



Hoàng đế nhìn mọi người, lập tức tránh ra, đồng thời bảo các lão đại tản ra. Sau đó đám đại hán cầm khảm đao liền đem hai người vây lại.




- Chết.



Tần Thiên quát lạnh một tiếng. Cả người vọt lên phía trước, giơ tay chém xuống, đem đầu hai tên đại hán chém xuống.



- Hưu!



Nhất thời, óc cùng huyết dịch bay tán loạn, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Tần Thiên thừa dịp thi thể một tên chưa kịp ngã xuống, nhanh chóng chặt tay đang nắm khảm đao của hắn đoạt đi.



- Phong Tử, đón lấy.



Tần Thiên nhìn Phong Tử hô, đem khảm đao vừa đoạt được ném cho Phong Tử. Phong Tử không sợ hãi chút nào, cầm cánh tay đang nắm khảm đao, xoay một cái, tên đại hắn đằng sau bị chém một nhát.



- Thình thịch!



Thanh âm đao vang lên, Phong Tử cùng tên đại hán ngạnh kháng một cái. Chịu thua thiệt, liên tiếp lui về phía sau. Ngay lập tức liền đứng lên, vọt tới chém giết.



Tần Thiên bên này, lực chiến đấu của hắn là cao nhất. Những tên đại hán này không phải đối thủ của hắn, Tần Thiên cầm khảm đao trong tay đi ngang qua đám người, giống như một cỗ máy giết người. Khảm đao trong tay huy động, nháy mắt hơn mười tên ngã xuống, đa số đều bị chém đứt người, số còn lại thì bị chém đứt đầu. Trên mặt máu dính đầy máu tươi.



Đám lão đại bên cạnh nhìn cảnh này, sắc mặt đại biến. Không nghĩ tới, sức chiến đấu của Tần Thiên lại cường đại như vậy.



Hoàng đế nhìn thấy thế, trong miệng cười lạnh một tiếng. Điện thoại trong tay ấn xuống. Sau đó, thừa dịp mọi người không chú ý, liền lặng lẽ vào trong một gian phòng, không biết để làm gì.



Ở trong một góc, có một nam tử âm nhu không ai chú ý đến. Hắn quan sát hết thảy, thấy hoàng đế rời đi, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười tà dị, nhìn qua cực kỳ âm tà.



Đang lúc chiến đấu, Tần Thiên không chút nào phát hiện, chỉ lo giết người. Trên đất đều thi thể cụt tay, cực kỳ kinh người. Đám lão đại nhìn thấy thế, cực kỳ kinh hãi, rối rít gọi điện thoại.