Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 307 : Tiêu Diệt Toàn Bộ
Ngày đăng: 17:32 30/04/20
“Vù, vù”.
Bốn gã háo sắc vẫn đang sửng sốt chưa kịp hành động, thì một cơn gió lạnh từ xa thổi tới. Chưa kịp phản ứng, một bóng đen lướt qua bọn họ trực tiếp ôm lấy Triệu Chỉ Nhược ngay trong giây phút chùy thủy cách cổ họng Triệu Chỉ Nhược chưa đầy một cm.
- Anh không cho phép, em có quyền được chết sao? Bóng đen đó chính là Tần Thiên, đang ôm lấy Triệu Chỉ Nhược nói.
Trong nháy mắt, Triệu Chỉ Nhược chợt ngây ngẩn cả người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, thanh âm quen thuộc, còn có cả mùi cơ thể quen thuộc, trong nháy mắt không tự chủ được liền buông bỏ chùy thủ mà ôm lấy Tần Thiên.
- Tần...Thiên…! Triệu Chỉ Nhược ôm lấy Tần Thiên, cô cảm giác như đang nằm mơ, cả người kích động, khiến nội thương phát tán, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, rồi ngất xỉu trên ngực Tần Thiên.
- Chỉ Nhược…! Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược cả kinh kêu lên, lập tức dùng sức lay mạnh Triệu Chỉ Nhược, nhưng Triệu Chỉ Nhược cũng không một chút phản ứng chút nào.
- Chỉ Nhược… Tần Thiên run rẩy gọi tên cô, Triệu Chỉ Nhược không chút phản ứng, Tần Thiên đưa tay lên dưới mũi Chỉ Nhược, cảm nhận một tia hi vọng, cô vẫn còn hô hấp nhưng cực kỳ yếu ớt.
Chủ nhân, phải mau sớm cho nàng chữa thương, nếu không gặp có nguy hiểm tánh mạng! Ba Ba Ca thanh âm ở Tần Thiên trong đầu vang lên.
Nghe được điều này, Tần Thiên càng gấp gáp, đồng thời sắc mặt hắn trở trên cực kỳ đáng sợ, một cỗ sát khí ngập trời từ Tần Thiên phát ra làm cho bốn tên Dị Năng giả kia bị hù dọa một phen.
Khi thanh tỉnh lại, nhìn thấy Tần Thiên đang ôm Triệu Chỉ Nhược. Tên Dị Năng xấu xí lập tức nổi giận.
- Mẹ mày thằng khốn, dám tiến đến phá hỏng việc tốt của chúng tao, mày muốn chết sao.
- Nhất định là thằng nhóc của Tần gia, lần này ta bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu. Một lão già khác giận dữ nói.
Bởi vì Phong Vô Ngân làn này dẫn người theo để đi giết Tần Thiên, hiện tại Phong Vô Ngân chết, bọn họ lập tức nhận định là Tần Thiên hạ thủ bởi vì những người khác cũng không có lý do gì mà dám chọc vào Phong gia bọn họ.
- Đại ca, đem thi thể thiếu gia thu lại, chúng ta cùng nhau giết tên súc sinh kia để thiếu gia yên nghỉ. Một lão giả hướng về phía lão già còn lại nói.
Lão già kia gật đầu lấy trong túi ra một bao vải nhỏ, sau đó đặt lên thi thể Phong Vô Ngân, niệm chú một tiếng, ánh sáng từ bao vải lóe lên, thi thể Phong Vô Ngân thu nhỏ lại bỏ vừa vào trong bao vải. Sắp xếp xong, hai lão giả lập tức rời đi.
Tần Thiên bên này, ở một chỗ nơi phía sau sơn cốc nham thạch, giờ phút này, Tần Thiên ôm Triệu Chỉ Nhược, nhắm hai mắt, hai tay nắm hai tay Triệu Chỉ Nhược, từ từ đem năng lượng trong cơ thể truyền tới Triệu Chỉ Nhược, chữa trị nội thương cho Triệu Chỉ Nhược.
Như vậy kéo dài đại khái chừng một giờ, Tần Thiên sắc mặt có chút trắng bệch, trên trán toát ra nhè nhẹ mồ hôi hột, tuy nhiên Triệu Chỉ Nhược từ hô hấp yếu ớt bắt đầu từ từ tốt lên, sắc mặt bắt đầu từ từ trở nên hồng nhuận, hô hấp trở nên đều đặn. Cùng lúc đó, bên cạnh hai người các đằng mạn thực vật từ từ dài ra bao vây hai người họ ở bên trong.
- Chủ nhân, nàng ta đã không còn gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Tiếng nói của Ba Ba Ca vang lên trong đầu Tần Thiên. Tần Thiên nghe được cũng từ từ dừng lại vận chuyển chân nguyên, thở dài một hơi rồi mở mắt ra.
- Đậu xanh, chuyện gì xảy ra thế này, đã đêm rồi sao? Tần Thiên mở mắt ra, nhất thời giật mình, phía trước mặt hắn một màu tối tăm.
- Ư. Triệu Chỉ Nhược phát ra tiếng rên nhỏ.
Lúc này, đằng mạn thực vật bao vây Tần Thiên bắt đầu tản ra lại lộ ra ánh sáng mặt trời, Tần Thiên kinh ngạc cũng không biết phải nói gì.