Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 40 : Khiêu khích

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Sáng ngày hôm sau, Triệu Tiểu Nhã tỉnh lại, phát hiện Tần Thiên đã rời đi. Nàng nhìn một chút trên giường, một vũng lớn nước đọng, có chút mùi vị khác thường, làm cho khuôn mặt tươi cười của nàng có chút hồng hồng.



Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cảnh tượng ấy ấy với Tần Thiên tối hôm qua, hàng họ của nàng bị hắn nắm mạnh, rồi mút lấy, cảm giác thoải mái không nói nên lời, phiêu phiêu dục tiên. Nhất là khoảnh khắc cuối cùng, cảm giác thoải mái bùng nổ. Nhớ lại cảnh tượng ấy làm nàng lưu luyến quên lối về, phía dưới lại đã ẩm ướt rồi.



- Không nghĩ tới Tần Thiên ca ca lớn như vậy.



Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ, buổi tối hôm qua mặc dù rất là mê ly, nàng vẫn nhớ rõ bàn tay bé nhỏ nắm lấy cái ấy của Tần Thiên, nàng cảm giác một tay của mình không thể nắm được. Quá ấm, nóng cứng, nghĩ tới lại làm nhịp tim nàng đập tăng nhanh. Đây cũng là lần đầu nàng đụng vào vật kia của nam nhân sau mười bảy năm.



- Trên sách không phải nói sẽ đau, có máu chảy sao? Sao mình không có cảm giác vậy nhỉ?



Triệu Tiểu Thiên nhìn bên dưới thầm nói, tìm mãi không thấy vết máu đâu, chỉ có nước đọng. Nơi đó cũng không đau, làm cho nàng thấy rất kì quái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình khác người sao? Triệu Tiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Thiên căn bản không hái nụ hoa xuống, chỉ là trợ giúp nàng lên đỉnh mà thôi.



- Kệ, quên đi, dù sao sau này Tần Thiên ca ca cũng là của ta rồi, không ai đoạt đi được.



Triệu Tiểu Nhã hưng phấn mà tự nhủ, sau đó đem nội y hôm qua bị Tần Thiên giật ra mặc lại, thay quần áo mặc ngày hôm qua rồi đi ra ngoài.



……………….



Nói về Tần Thiên, hắn đã đến trường, đang ở phòng vẽ tranh múa bút.



Tối hôm qua, sau khi phát sinh chuyện đó với Triệu Tiểu Nhã, hắn không có về phòng ngủ mà tìm một gian phòng trống ngủ tạm cả đêm. Sáng thức dậy rất sớm, cùng lúc với Tiêu Du và Sở Tương Tương. Hai nàng cùng nhau bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, vừa nói vừa cười, nhìn qua giống như người quen cũ vậy, làm cho Tần Thiên rất là buồn bực, cảm thấy nữ nhân thật kì quái.



Tần Thiên sợ hai người biết Triệu Tiểu Nhã ngủ trong phòng hắn, nên cố ý không về phòng thay y phục mà đi lên sân thượng tìm hai bộ đồ mặc tạm. Sau đó ăn bữa sáng, rồi cùng Sở Tương Tương đến trường.



- Tần Thiên, anh còn chờ cái gì nữa, có phải nghĩ đến cô gái đẹp buổi sáng kia không.



Hàn Thi Vũ đẩy Tần Thiên đang ngẩn người, trong giọng nói rõ ràng mang theo ghen tức, chua chua. Buổi sáng hôm nay nàng ở cửa trường học chờ Tần Thiên, kết quả lại phát hiện Tần Thiên cùng một cô gái xinh đẹp không thua kém nàng vừa nói vừa cười tiêu sái đi tới, nhất thời trong lòng rất không thoải mái. Mặc dù sau đó Tần Thiên nói cho nàng biết Sở Tương Tương là khách trọ trong nhà hắn, nhưng mà trong lòng Hàn Thi Vũ vẫn rất không thoải mái.



- A... Không có, làm sao có thể, cô ấy chỉ là khách trọ ở nhà anh mà thôi. Anh đâu có gì ám muội với cô ấy đâu. Nếu có thì cũng phải là em chứ. Hàn đại mỹ nữ, sao thế, em ghen á?




- Hảo Sỏa (thật là ngu) đúng không, nói mày ngu, đúng là ngu thật. Mày cho rằng tao còn có thể chơi bóng với bọn không giữ chữ tín chúng mày sao? Cút nhanh lên, lăn đến nơi nào thì lăn đi, tiểu gia không rảnh chơi với chúng mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Tần Thiên khinh thường nói, trực tiếp quay người ngồi xuống, không hề để ý tới đám người kia nữa. Người trong lớp nghe được Tần Thiên gọi hắn Hảo Sỏa, nhất thời cười phá lên.(Hảo Sỏa là thằng Hách Cát)



- Không coi trọng chữ tín? Chuyện gì xảy ra?



Hảo Sỏa quay đầu lại lạnh mặt nhìn thằng cao, thằng cao nhất thời cúi đầu, không dám nhìn Hảo Sỏa, bên cạnh một người nhẹ giọng đem chuyện lần trước nói cho Hảo Sỏa. Hảo Sỏa nhất thời hung hăng trợn mắt nhìn thằng cao, hù hắn phát run một trận.



- Tần Thiên, mày có dám so với tao một cuộc nữa hay không. Chỉ cần tao thua, tao liền để cho bọn họ nói xin lỗi mày, bao gồm cả tao, quỳ xuống cho mày.



Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên nói.



- Đi! Quỷ tin chúng mày, trước quỳ cho đại gia rồi hãy nói. Tao nhìn chúng mày có thành khẩn hay không, rồi quyết định tiếp.



Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa nói, vừa nói vừa tiêu diêu móc rỉ mũi, soi mói ra rồi trực tiếp dùng móng tay bắn bay, bộ dáng rất là lớn lối.



Nam tử vừa nghe, liền biết Tần Thiên là cố ý làm khó rồi. Hiển nhiên là hắn vốn không muốn đánh cuộc, cho dù quỳ cũng vô dụng.



- Hừ! Tao vẫn nghe nói mọi người khoa mỹ thuật tạo hình là đồ bỏ đi, chết nhát. Trước kia còn không tin, hôm nay tao coi như là tin. Các ngươi cả đám người cũng là không có ai ra người, chúng ta đi.



Hảo Sỏa rất là khiêu khích nhìn mọi người nói, nói xong xoay người rời đi.



Người trong phòng vẽ vừa nghe, nhất thời giận dữ, nhưng mà không dám làm gì bọn chúng cả.



- Chậm đã!



Lúc này Tần Thiên lạnh lùng nói.