Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 43 : Cô là nữ nhân của tôi

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


- Các ngươi đang làm gì đó.



Lâm Hiểu Di đi tới, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tần Thiên.



- Lão sư, thực ra chúng tôi đang chơi một trò chơi, ai thua thì phải qùy xuống đất. Tôi nói có đúng hay không hả?



Tần Thiên nhíu nhíu mày trừng mắt liếc nhìn những người đứng xung quanh một cái, mấy người khoa thể dục bị hù dọa như chuột thấy mèo, nguyên một đám không ai dám nhìn về phía Tần Thiên.



- Vâng.



Mọi người khoa mỹ thuật đồng thanh hướng về phía Lâm Hiểu Di hô to một tiếng.



- Hừ, nhưng là có người nói cho tôi biết các cậu ở chỗ này đánh nhau. Tần Thiên, cậu đánh bị thương người của khoa thể dục, cậu không nghĩ sẽ bị nhà trường đuổi học sao?



Lâm Hiểu Di nhìn về phía Tần Thiên cả giận nói, trong ngữ khí tràn đầy tính uy hiếp.



- Không đâu, là ai nói vậy chứ? Có chứng cứ sao? Mà khoan nói tới chuyện đó, nhìn xem vóc người tôi nhỏ con như thế này làm sao mà đánh lại người của khoa thể dục to như trâu thế kia được. Tôi nói có đúng không hả?



- Đúng vậy.



Mọi người lại một lần nữa đồng thanh trả lời.



- Lão sư, chúng tôi có thể làm chứng Tần Thiên không có đánh đấm gì cả. Chúng tôi chẳng qua là cùng người của khoa thể dục chơi bóng rổ. Kết quả là họ không cẩn thận nên ngã xuống, hoàn toàn không liên quan gì đến Tần Thiên.



Tại thời khắc mấu chốt Phạm Kiến rất nghĩa khí, đứng ra giải thích.



- Lâm lão sư, tôi cũng có thể làm chứng Tần Thiên, anh ấy không có đánh nhau.



Hàn Thi Vũ vậy mà cũng đứng ra giải thích, điều này làm cho Tần Thiên giật mình, có chút ngoài ý muốn.



- Lão sư, chúng tôi cũng có thể chứng minh Tần Thiên không có đánh nhau.



Lại có một ít người đứng ra làm chứng. Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều đứng ra, chỉ duy mỗi một người đứng nguyên tại chỗ, đó chính là thằng lùn lần trước bị Tần Thiên đánh phải quì xuống xin tha.
Lâm Hiểu Di uy hiếp nói với Tần Thiên. Vừa mới dứt lời, Tần Thiên đột ngột đứng dậy, một tay ôm lấy nàng siết chặt, gần như dán cả người nàng lên người hắn. Lâm Hiểu Di không biết Tần Thiên muốn làm gì, vừa định há mồm la lên thì đôi môi đỏ thắm liền bị một thứ gì đó đột ngột ngăn lại, ngay sau đó có một thứ gì đó mềm mại tiến vào trong miệng nàng, trực tiếp quấn quít cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Tần Thiên cứ vậy mà cưỡng hôn nàng.



Lâm Hiểu Di vừa định phản kháng thì bộ ngực cao ngất của nàng lại thất thủ. Đôi bưởi năm roi của nàng đột nhiên bị một đại thủ nắm chặt, trong phút chốc cả người Lâm Hiểu Di run lên, cái cảm giác khác thường này khiến nàng không cách nào kháng cự. Miệng nhỏ nhắn trong nháy mắt thất thủ rơi vào tay giặc, trực tiếp bị Tần Thiên dẫn đạo, hai người cùng mút lấy đầu lưỡi đối phương.



Qua hơn một phút, hai người mới tách nhau ra, khuôn mặt Lâm Hiểu Di đỏ như táo, nhưng cái tay xấu xa của Tần Thiên hiện đang đặt trên ngực nàng vuốt ve làm cơ thể nàng như mềm nhũn ra. Nàng muốn đẩy Tần Thiên ra nhưng lại không có chút khí lực nào, bên dưới đã hơi rỉ ra một dòng nước suối.



- Lâm lão sư, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi vì cô là nữ nhân của tôi.



Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di tà dị nói.



- Cậu.... Cậu thật lưu manh!



Lâm Hiểu Di thật sự không biết nói gì với Tần Thiên cho tốt, bên dười thân thể truyền đến từng đợt khoái cảm làm cho đầu óc nàng có chút mơ hồ.



Tần Thiên nhìn gương mặt thành thục trước mặt, chỉ muốn thu gặt ngay lập tức, nhưng đây lại là phòng làm việc nên không tiện.



- Thế éo nào… (Thế éo thế éo nào…)… Và thế éo nào…



Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, dọa hai người cùng kêu to một tiéng. Lâm Hiểu Di giật mình tỉnh lại mãnh mẽ thoát khỏi vòng tay của Tần Thiên, sửa sang lại y phục, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên.



-Alo.



- Cho hỏi có phải là Lâm Hiểu Di tiểu thư đúng không? Tôi là bác sĩ Triệu ở bệnh viện, bệnh tình của mẹ cô xuất hiện triệu chứng xấu, vui lòng đến đây một chuyến.



Lâm Hiểu Di nghe xong, điện thoại trong tay nháy mắt rơi xuống, sắc mặt tái nhợt cả người rung rinh không vững, ngã ra bên cạnh.



Tần Thiên vừa nhìn liền lập tức lao đến ôm nàng lại.



- Làm sao, Lâm lão sư, cô không sao chứ?



Tần Thiên vội vàng nói.