Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 47 : Thực lực của Thiên bang
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
- Mày muốn giúp cô ta? Mày là con nhà ai, nhiều tiền lắm sao?
Nam tử khinh thường nhìn Tần Thiên, nhìn qua thì Tần Thiên cũng chỉ giống thằng nông dân nghèo, làm sao giống cái hạng người có thể rút ra được một vạn đồng? Ngược lại rất giống mấy tên côn đồ cắc ké, chẳng qua đẹp trai hơn một chút.
- Tao là người yêu của cô ấy.
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Người yêu? Ha ha ha… Nóc con, lông của mày đã mọc chưa, làm người yêu của cô ta sao? chết cười.
Nam tử nhìn Tần Thiên cười to nói, mùi hôi nách phả ra. Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di nhất thời ngạt thở, vội lùi ra sau, tránh cho chẳng may hít quá nhiều lại trúng độc.
- Lông có đủ dài hay không, về hỏi mẹ mày một chút sẽ biết.
- ĐKM, nhóc con, mày dám chửi tao, muốn chết đây mà.
Nam tử vừa nghe liền sôi máu.
- Chửi mày thì sao? Nói thế là còn đề cao mày đấy.
Tần Thiên khinh thường nói.
Nam tử nhất thời giận xanh mặt, mấy thằng đệ liền xông tới, bộ dáng rõ ràng muốn động thủ, nhưng nam tử đã ra hiệu dừng lại.
- Tốt thôi. Nhóc con, mày lỳ lắm, vậy cũng không sao. Hôm nay nói cho mày biết, không lấy ra được một trăm vạn chúng mày đừng nghĩ rời khỏi đây. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nam tử tức giận chỉ vào hai người nói.
Lâm Hiểu Di nghe xong biến sắc, cả giận nói:
- Anh là đồ súc sinh, vừa rồi còn nói một vạn, làm sao bây giờ đã thành một trăm vạn?
- Ha hả… Tao thích thế, làm sao? Mày có thể cắn tao sao? Nói cho mày biết, một trăm vạn này là phí tổn tinh thần, tốt nhất là trả cho đủ, bằng không… Tao liền đánh chết chết chúng mày, có biết chữ Tử viết thế nào không?
- Mày… Thằng súc sinh.
Phong Tử vừa nói vừa tát cho nam tử kia một phát, khiến hắn nước mũi hòa lẫn với máu tung tóe ra, bị lực tát làm lùi ra sau liên tiếp mấy bước.
- Mẹ, hôi lông quá, mấy người các cậu dạy dỗ thằng này đi.
Phong Tử nhìn nam tử kia rất chán ghét, giao hắn cho thủ hạ. Mấy người nhào tới, đánh cho tên nam tử kia không ra hình người nữa.
- Tốt, tốt, đánh hay lắm, còn chưa thu phí hao tổn tinh thần đâu.
Phong Tử hô lên, mấy tên đàn em đang đánh chợt dừng lại. Phong Tử bước tới, dẫm lên ngực nam tử kia.
- Thằng ngu, mày muốn mua cái mạng mày bao nhiêu.
Phong Tử nói.
- Chúng mày… Chúng mày đừng mơ tưởng. Người của tao rất nhanh sẽ đến, chúng mày nhất định phải chết.
Nam tử vẫn hung hăng.
- Còn ngoan cố à? Đánh tiếp, đánh cho nó lòi tiền ra mới thôi.
Phong Tửu rất lưu manh nói.
- Tần Thiên, như vậy hình như không hay lắm đâu.
Lâm Hiểu Di nhìn nam tử bị đánh cũng thấy hơi sợ.
- Yên tâm, kẻ xấu sống lâu, không dễ chết đâu. Tôi cũng không có ý muốn giết thằng này.
Tần Thiên cười tà, tay lại rờ mó tới bộ ngực Lâm Hiểu Di, khiến nàng đỏ mặt, mắng thầm sắc lang.
- Thằng nào dám động tới người của tao?
Vừa lúc đó, một tràng tiếng quát tháo từ xa truyền lại.