Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 96 : Giáo huấn bọn cặn bã
Ngày đăng: 17:30 30/04/20
- Anh Tần Thiên, em phát hiện rất nhiều đàn ông đều nhìn anh đó.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói.
- Thật sao, có thể là bọn họ thấy anh đẹp trai quá, ganh tỵ nên nhìn đó.
Tần Thiên đắc ý nói.
- Không phải, em thấy bọn họ nhìn anh như là muốn ăn tươi nuốt sống anh đó.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói.
- Để anh xem, thật đúng là, quên đi, chúng ta thuê xe chứ?
Tần Thiên nói, ngay sau đó ba người đi tới ven đường.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà nhìn tới nhìn lui trên đường cũng không thấy chiếc taxi nào cả, mãi mới có một chiếc taxi đi qua, lái xe thấy Tần Thiên đứng cạnh hai người đẹp lập tức hừ lạnh, bỏ đi.
- Mẹ nó, ta thèm vào!
Tần Thiên cả giận nói, hắn chưa từng gặp người nào đáng khinh bỉ như vậy, lại đố kỵ người ta có người đẹp bên cạnh.
- Ai, được rồi, anh Tần Thiên, chúng ta đi xe bus đi, có xe bus tới kìa.
Sở Tương Tương nói.
- Đành vậy, chúng ta đi xe bus cũng được.
Tần Thiên nói, dù sao cũng không có biện pháp nào khác, ngay sau đó ba người liền đi tới trạm xe bus phía trước.
Đợi một lúc, xe đã tới, từ từ dừng lại, đợi cửa xe mở ra mọi người liền nhanh chóng đi tới, ba người Tần Thiên cũng theo sát phía sau. Chuyến xe này cũng không đông người lắm, vừa vặn trên xe vẫn còn một chỗ ngồi, Tần Thiên liền để cho Triệu Tiểu Nhã ngồi xuống, Triệu Tiểu Nhã không muốn ngồi mà muốn đứng cùng Tần Thiên nên liền nhường cho Sở Tương Tương, Sở Tương Tương thấy phía sau Tần Thiên có một cụ bà chừng bảy mươi, liền kêu lên một tiếng mới bà tới đây ngồi.
- Bà bà, bà ngồi chỗ này đi.
Sở Tương Tương nhìn cụ bà mỉm cười nói, cụ bà luôn miệng nói cảm ơn, chuẩn bị đi sang ngồi, không nghĩ tới bên cạnh một gã đàn ông chừng ba mươi mặc đồ tây trực tiếp đặt mông xuống, hơn nữa còn coi như không có chuyện gì lấy điện thoại ra nghịch. Sắc mặt Sở Tương Tương lập tức đại biến, cụ bà kia cũng sững sờ, Tần Thiên sắc mặt lại càng tức giận hơn, trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy, ăn mặc ra vẻ đạo mạo mà hành động còn không bằng súc vật.
- Đkm, còn không nghe lời, xem ra đã lâu mày không được ăn đòn, hôm nay cho dù mày lỳ lợm đến mấy tao cũng đập cho mày phải dập đầu xin lỗi thì thôi.
Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay mạnh mẽ túm cổ gã, tay kia đánh cho gã choáng váng đầu óc, mặt sưng lên như đầu heo, sau đó kéo cổ hắn xuống, mạnh mẽ thúc đầu gối vào bụng gã. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Ọe."
Ngay lập tức, gã trung niên nôn ra toàn bộ, một đống lớn phun ra đầy mặt đất, Tần Thiên tiếp tục vung cước đè đầu hắn xuông chỗ vừa nôn ra, làm mọi người trên xe đều cảm thấy buồn nôn theo.
- Thế nào, ăn đồ do chính mình nhổ ra có ngon không, nói xin lỗi mau, nếu còn dám tiếp tục không xin lỗi thì mời ông ăn tiếp vậy.
Tần Thiên nhìn gã trung niên lạnh lùng nói.
- Nói...nói... xin lỗi.
Gã khó khăn nói, hắn thật sự sợ làm không tốt Tần Thiên sẽ giết hắn, đến lúc đó muốn báo thù cũng không được.
- Hừ! Đồ ngu, sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao, nói xin lỗi chân thành chút, thuận tiện đem lau sạch thứ ông vừa nôn ra đi.
Tần Thiên khinh bỉ nói, một tay túm lấy gã trung niên cho hắn quỳ gối trước hai nàng cùng cụ bà nói xin lỗi.
Gã trung niên nhìn ba người, giương cái miệng sưng vù ên gian nan nói xin lỗi, nói xin lỗi xong, hắn đem quần áo lau sạch sàn xe, trong lòng hận ba người Tần Thiên tới cực điểm.
- Tốt lắm, bác lái xe, phiền bác dừng xe lại, cháu muốn tống tên cặn bã này ra khỏi xe.
Tần Thiên nhìn bác lái xe nói, bác lái xe cũng rất phối hợp đem xe dừng lại, mở cửa xe để tần Thiên ném gã kia xuống ven đường, sau đó xe lại tiếp tục đi.
- Anh Tần Thiên, anh vừa rồi rất đẹp trai nha, phần thưởng cho việc tốt của anh là một nụ hôn của em.
Triệu Tiểu Nhã nhìn tần Thiên nói, vừa nói liền hôn nhẹ lên mặt Tần Thiên làm moi người xung quanh hâm mộ không thôi.
- Hì hì, Tương Tương, em hay là cũng tặng anh một nụ hôn làm phần thưởng nhé.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương mê đắm nói.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên ròi kiễng chân hôn nhẹ Tần Thiên một cái, vẻ mặt đỏ bừng, Tần Thiên lập tức ngẩn ra, hẳn chỉ nói đùa mà thôi không nghĩ tới Sở Tương Tương lại đồng ý, sớm biết thế đáng lẽ phải để nàng hôn môi mình, Tần Thiên hèn mọn nghĩ.