Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá
Chương 33 : Có nữ sắp trưởng thành
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Diệp Thiên sau khi kết thúc cuộc trò chuyện sau quyết định đi thăm bạn cũ, từ hồi trở lại đến giờ đã vài ngày rồi không tới thăm huynh đệ, thời điểm hắn vừa mới xuất ngoại, cuộc sống của Diệp Thiên vô cùng gian nan, một ngày ba bữa cũng không thể duy trì, khi đó Triệu Viễn gửi cho hắn mấy lần tiền, phần tình nghĩa huynh đệ này Diệp Thiên cả đời sẽ không quên.
Dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, Diệp Thiên đi tới trước cửa nhà Triệu Viễn, nhìn khu nhà có vẻ cũ kỹ, nội tâm Diệp Thiên thổn thức không thôi, tại đây đã từng lưu lại rất nhiều hồi ức tốt đẹp, lúc đó hai người mới lên cấp hai, đúng là giai đoạn nhiệt huyết, đặc biệt là đối với nữ nhân.
Triệu Viễn không đẹp trai được như Diệp Thiên, nhưng tán gái lại rất có kĩ năng, hơn nữa thời điểm đó còn đem được một nữ sinh hống hách lên giường, từ đó về sau liền trở thành thần tượng trong mắt các nam sinh.
Triệu Viễn không đẹp trai được như Diệp Thiên, nhưng tán gái lại rất có kĩ năng, hơn nữa thời điểm đó còn đem được một nữ sinh hống hách lên giường, từ đó về sau liền trở thành thần tượng trong mắt các nam sinh.
Đi lên trên lầu, Diệp Thiên vừa thấy có chút lạ lẫm lẫn quen thuộc, nhấn chuông cửa, rất nhanh, một nữ hài ăn mặc mát mẻ ra mở cửa, thời điểm cửa vừa mở ra, một cỗ mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng bay ra, đây là mùi thơm trên cơ thể người thiếu nữ, cô bé trước mặt này mặc trên người một bộ quần áo màu đen khiêu gợi, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi mềm mại, phía dưới mặc một quần short, một đôi chân cân xứng trắng nõn đẹp không sao tả xiết, bàn chân đang đi chiếc dép màu vàng nhạt, cả người đem đến một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tĩnh lệ.
Cô bé này xem ra mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng dáng người đã phát dục tương đối đầy đặn, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, con mắt nháy vài cái như nước trong veo, hỏi: "Xin hỏi, anh tìm ai?" Diệp Thiên nhớ Triệu Viễn cũng giống mình đều đã mồ côi, phụ thân của hắn lúc hắn lúc còn rất nhỏ đã bỏ rơi bọn hắn, hắn và mẫu thân một mình sinh hoạt, trong nhà không có huynh đệ tỷ muội nào khác, hiện tại như thế nào lại có một tiểu muội xinh đẹp như vậy?
Diệp Thiên nghĩ rằng đã đi nhầm nhà, ngẩng đầu lên nhìn số nhà, đúng vậy a, nơi này đúng là nhà Triệu Viễn mà nhỉ! "Xin chào, anh muốn tìm Triệu Viễn, xin hỏi hắn có ở nhà không?" Diệp Thiên tươi cười lộ ra một cái dáng mê người hỏi, nhìn nụ cười Diệp Thiên như ánh mặt trời sáng lạn, nữ hài mặt hơi đỏ lên, tim đập bịch bịch, đây đúng là phản ứng của nữ hài khi nhìn thấy trai đẹp a, giống như khi nam nhân nhìn thấy mỹ nữ thì trong đũng quần sẽ có bạo động vậy. "Anh... Anh là...!" Nữ hài có chút khẩn trương, nói chuyện đều cà lăm mà bắt đầu..., "Ca ca của em mới đi ra ngoài mua thức ăn, anh là..." Ca? Triệu Viễn cái thằng này từ lúc nào lại có một muôi muội như hoa như ngọc? Ta nhớ hắn là con trai độc nhất a? Diệp Thiên có chút choáng váng! "Ta là bạn của ca ca em hồi nhỏ, tên là Diệp Thiên, ách... Em là em gái ruột của hắn sao?" Diệp Thiên do dự, hay là hỏi cái nghi vấn này, nếu như là mẹ Triệu Viễn một lần nữa tìm nam nhân sinh hạ hài tử nhưng khả năng đó không có lớn như vậy, Diệp Thiên nhớ rõ lúc trước khi học đến cấp hai rồi, Triệu Viễn vẫn chỉ sống cùng với mẫu thân. "Ah! Nguyên lai anh là Diệp Thiên ca ca ah!" Triệu Tiểu Văn từng xem album ảnh ca ca đã từng nhìn thất Diệp Thiên, cũng từng nghe ca ca nói về Diệp Thiên, chỉ là vừa rồi nhất thời không nhận ra được, liền tranh thủ mời hắn vào phòng, "Diệp Thiên ca ca, mời anh vào. Nói rất dài dòng, anh ngồi xuống rồi em từ từ kể cho anh a!" Sau khi vào nhà Triệu Tiểu Văn rót cho Diệp Thiên một cốc nước đưa cho hắn, từ từ ngồi xuống kể lại thân thế của mình, "Em cùng ca ca là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vì ba mẹ bất hòa, nên khi em học đên cấp hai họ đã ly hôn rồi, về sau mẹ của em đến Đài Loan, ba năm trước thì cha em xảy ra tai nan giao thông rồi qua đời, về sau được ca ca cùng bác gái đón về nuôi." Thần sắc Triệu Tiểu Văn có chút ưu thương nói lại chuyện cũ, nhưng sự việc đã qua rất nhiều năm, hiện tại đề cập cũng chỉ là thở dài một tiếng mà thôi, Diệp Thiên cũng cảm khái không ngừng, quả là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.