Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 66 : Trong xuân dược

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Cảm ơn đạo hữu ansox1111 đã donate cho mình nha:3



- -------



Nghe thanh âm hình như là hai nam nhân, hơn nữa lúc nói chuyện còn có vẻ như đang cười cực kì gian xảo, Diệp Thiên không biết đối phương là người nào, cũng không biết mục đích của bọn hắn là cái gì, nhưng có thể đoán được hai tên ngoài cửa hẳn là đang theo dõi Ninh Lạc cho nên mới tới đây.



Nói cách khác đối phương không phải chạy trốn gây án, cũng không phải tùy cơ hội gây án, mà là có mục đích có động cơ rõ ràng.



Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, mấy tên tiểu mao tặc thật sự to gan lớn mật đến nhà của mình cũng dám làm xằng bậy, hôm nay nhất định phải cho bọn hắn hảo hảo một bài học, muốn cho bọn chúng biết rõ nơi đây không phải là chỗ có thể tùy tiện đến.



Diệp Thiên núp ra phía sau cửa chờ đối phương tiến vào, thế nhưng mà bên ngoài lại không có bất cứ động tĩnh gì, tiếng hít thở cũng không nghe thấy, Diệp Thiên thầm than, "Móa, hai thằng này thật đúng là chuyên nghiệp, đến hô hấp cũng trở nên nhẹ như vậy rồi." Ngay thời điểm Diệp Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, đột nhiên phòng Ninh Lạc truyền đến động tĩnh, Diệp Thiên lập tức thầm nghĩ không tốt, vội vàng vọt tới, đẩy cửa phòng Ninh Lạc ra, Diệp Thiên chỉ thấy cửa sổ trong phòng Ninh Lạc đã bị mở, một bóng người rón ra rón rén mò tới đầu giường của nàng, cầm trong tay một cái khăn lông màu trắng hướng đến miệng Ninh Lạc.



Diệp Thiên bị dọa mồ hôi lạnh ứa ra, cho rằng người nọ muốn hạ độc thủ đối với Ninh Lạc, hét lớn một tiếng, "Dừng tay!" Trong bóng tối, thân thủ người nọ cũng tương đối nhanh nhẹn, vội vàng thối lui đến bên cửa sổ, nhưng hắn không phải là muốn bỏ chạy, mà là tiếp nhận con dao găm từ bên ngoài cửa sổ, xông về phía Diệp Thiêni, lưỡi dao sáng choang trong không trung vẽ nên một vòng cung, điểm rơi chính là bả vai Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn Ninh Lạc, phát hiện hô hấp nàng trở nên dồn dập, hỏi: "Các ngươi đã làm gì nàng ấy?" Nam tử có chút ấp úng nói: "Chúng ta... Chúng ta... Cho nàng dùng một chút hợp hoan tán!" Chỉ cần nghe tên cũng không khó đoán đó là vật gì, Diệp Thiên không nghĩ bọn hắn như vậy lại hạ xuân dược.



BA~... Diệp Thiên văng một cái bạt tai vào mặt của đối phương, "Đồ hỗn trướng, đem giải dược ra!" "Không có giải dược, chỉ có thể dựa vào... Dựa vào nam nhân mới có thể giải độc!" Nam tử đã lĩnh giáo sự lợi hại của Diệp Thiên, không dám có bất kỳ giấu diếm nào. "Nóng... Nóng quá..." Ninh Lạc trong lúc mơ mơ màng màng xốc lên chăn mền lên, nỉ non nói, Diệp Thiên bị dọa sốc, sợ Ninh Lạc cởi quần áo ra, vội vàng nói với nam tử kia: "Mang theo đồng lõa của ngươi lập tức rời đi, ngày mai ở khách sạn chờ ta, ngọn phi đao kia có độc dược, nếu như không có giải dược của ta, hắn sẽ không sống quá đêm mai!" Nam nhân gật gật đầu từ cửa sổ lộn ra ngoài, đem trên đồng lõa nằm trên mặt đất đánh thức rồi cùng nhau rời đi.



Diệp Thiên đi đến bên giường kiểm tra trán Ninh Lạc, bị phỏng dọa người, đành mở đèn đầu giường xem xét, mặt Ninh Lạc ửng hồng một mảng lớn, trên người cũng nóng lên, hơn nữa trán đã đổ mồ hôi rồi, Diệp Thiên đang suy tư nên làm như thế nào mới có thể giải trừ mị độc trong cơ thể Ninh Lạc, đúng lúc này Ninh Lạc bắt đầu xé rách y phục trên người... Áo ngủ đã bị chính cô ta xé nát một khối, lộ ra hai ngọn núi đầy đặn cao ngất bên trong.



- ------------



Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha



Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!