Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 72 : Người bạn đường của phụ nữ (1)

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Lý Tuyết Vân ngày hôm qua tựu nhận được tin Ninh Lạc từ chức, nàng vốn muốn đưa Ninh Lạc chuyển tới khoa của mình, cho nên thời điểm biết được tin tức nàng chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thiên hỏi chuyện một chút, nhưng cuối cùng quyết định không có gọi hỏi, dù sao đây cũng là việc riêng của người khác nên nàng không tiện hỏi nhiều.



Còn một điều nữa, chính là việc Lý Tuyết Vân lo lắng việc của Ninh Lạc có quan hệ với của Tôn Mai, mà Tôn Mai là cách chức đấy, cho nên Lý Tuyết Vân sợ tai bay vạ gió, nên mới không có điện thoại. Nụ cười Diệp Thiên trên mặt lập tức cứng lại, việc Ninh Lạc ly khai đối với hắn mà nói có lẽ có ý nghĩa là vĩnh viễn sẽ không gặp lại, thời gian hơn nửa tháng cùng Ninh Lạc sớm chiều bên nhau khiến Diệp Thiên đã có thói quen được người khác chiếu cố, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cũng may Diệp Thiên có năng lực kiềm chế cường đại nên mới không bộc lộ rõ ra ngoài mà thôi.



Diệp Thiên hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tính, "Trong nhà nàng có việc, có lẽ là về thăm nhà a!" "Ah, ra là như vậy! Vậy ngươi chẳng phải là được một mình một phòng rồi!" Lý Tuyết Vân cười trêu chọc Diệp Thiên, khiến cho Diệp Thiên cười khổ một hồi, bất quá sự thật xác thực là như vậy, Ninh Lạc rời đi làm hắn sống một mình trong khu biệt thự rộng lớn của phụ thân rồi, hắn cảm giác có chút lãng phí, trong nội tâm thầm nghĩ xem hôm nào đó có thể đem cho thuê hay không. "Lý chủ nhiệm, người đừng chê cười ta nữa, ta với Ninh Lạc vô cùng trong sạch đấy!" Diệp Thiên mặt dày cười nói, hắn vừa nói ra khỏi miệng cũng cảm giác được có chút vô tâm, điều nên làm thì đã làm mà không nên thì cũng đã làm, trong sạch cái rắm!



Lý Tuyết Vân lại tưởng là thật, lập tức trong lòng mừng thầm, bất quá trên mặt lại không có bộc lộ ra điều gì khác thường, nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói, "Thời gian không còn sớm, bây giờ ta mang theo một vài người đi kiểm tra phòng, ngươi vào trong văn phòng tìm cái áo khoác trắng mặc rồi theo chúng ta cùng đi!" Trước khi Diệp Thiên đến Lý Tuyết Vân đã chuẩn bị xong xuôi, mặc sẵn trên người áo blouse trắng, Lý Tuyết Vân tuy tuổi đã hơn bốn mươi, thế nhưng dáng người không hề thua kém so với Tôn Mai, đặc biệt là hai đại meo meo tròn trĩnh cao ngất trước ngực, cùng với hai tay tuyết trắng nõn nà.



Lý Tuyết Vân không để ý việc con mắt Diệp Thiên đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của nàng, còn cố ý đưa bộ ngực sữa ra phía trước hếch lên, nói với Diệp Thiên, "Đi thôi, đi với ta đến văn phòng lấy áo trước!" Diệp Thiên đi theo Lý Tuyết Vân hướng đến phòng nghỉ của bác sĩ đi tới, phòng làm việc của bác sĩ ngay đối diện, cách phòng của Lý Tuyết Vân chỉ khoảng tầm năm mét, rất nhanh là đến, trong văn phòng còn có bốn bác sĩ khác, vốn là năm nhưng người còn lại đã trực ca đêm nên đi nghỉ trước rồi.




Phòng bệnh đầu tiên là của một người phụ nữ trung niên mới cắt bỏ nhũ tuyến, nằm ở trên giường rầu rĩ không vui, thấy các bác sĩ đi vào nàng cũng không có phản ứng gì, người nhà bệnh nhân có lẽ đã đi ra ngoài mua bữa sáng rồi, trong phòng bệnh chỉ có một mình nàng. "Trương Tuyết, hôm nay cảm thấy như thế nào? Ngực có còn đau hay không? Đây là chủ nhiệm khoa, nàng ấy tự mình qua kiểm tra giúp ngươi!" Trương Tuyết là người bệnh do Hách Phân quản lí, Hách Phân chủ động đi đến bên giường bệnh, ân cần hỏi han. "Tuy đau muốn chết nhưng lại tốt!" Trên giường người bệnh hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: "Cái tên vô lương tâm kia thấy ta thiếu đi một cái núm vú, cả một đêm không quan tâm gì cả, ta không muốn sống nữa... Ô ô..." Người bệnh nói xong liền khóc rống lên, tất cả mọi người đều minh bạch ý của nàng, chồng của nàng ngại nàng bị thiếu đi một bên meo meo, cái tên nam nhân kia cũng thực không phải là thứ gì tốt đẹp, vợ cũng đã bị ung thư vú rồi, biện pháp duy nhất chỉ có cắt bỏ nhũ tuyến mà thôi.



Đấy là còn phát hiện ra sớm, nếu như tế bào ung thư đã di căn, thì không chỉ là cắt bỏ núm vú rồi!



Mấy bác sĩ khuyên nhủ một hồi lâu, người bệnh mới bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn bộ dạng lo lắng, nếu người bệnh tự sát trong bệnh viện, thì khẳng định họ thoát không được quan hệ, vô luận là người nhà hay bệnh viện cũng đều không hi vọng phát sinh chuyện như vậy.



Vừa rồi cảm xúc Trương Tuyết rất không ổn định, nếu là nhất thời nghĩ không ra, thật sự sẽ làm ra việc ngu ngốc, Diệp Thiên đi lên an ủi: "Cắt bỏ nhũ tuyến là phương pháp trước mắt trị liệu ung thư mà thôi, lão công ngươi chú ý có lẽ chỉ là do nhất thời nghĩ không thông, bất quá cũng không phải là không có biện pháp, đợi đến lúc khôi phục tốt rồi sau đó có thể tái tạo lại một núm vú khác, có thể hồi phục không khác biệt lắm với trước kia." Người bệnh lập tức kích động kéo tay Diệp Thiên, "Bác sĩ, ngươi nói thật sao? Núm vú còn có thể tái tạo sao?" "Đương nhiên, loại giải phẫu này ở nước ngoài rất phổ biến." Diệp Thiên thực tập ở nước ngoài tiếp xúc qua không ít loại giải phẫu như thế này, kỳ thật trong nước cũng có, cái này cũng không phải là loại đặc biệt khó, rất nhiều bệnh viện ngoại khoa đều có thể làm được, chỉ có điều trong nước rất nhiều người không muốn làm như vậy, cho nên danh tiếng cũng không được tốt. "Thật tốt quá!" Người bệnh vui vẻ nói: "Bác sĩ, vậy ngươi biết làm giải phẫu kia sao? Bao nhiêu tiền ta cũng không quan tâm, chỉ cần ngươi có thế giúp ta khôi phục nguyên vẹn là được!" "Giải phẫu phí một vạn năm, thêm các khoản khác chắc tốn chừng hơn 2 vạn, ta biết làm cuộc phẫu thuật này, cũng từng làm qua rất nhiều lần!" Diệp Thiên kiên nhẫn giảng giải cho người bệnh, Diệp Thiên đối mặt với người bệnh tựa như thân sĩ. "Hảo hảo hảo, chỉ cần ngài có thể chữa tốt cho ta, tiền không là vấn đề!" Người bệnh vui vẻ hẳn lên.