Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 109 : Lễ vật kinh hỉ

Ngày đăng: 20:09 20/04/20


“A!” Chúc Tiểu Diệp không nhịn được la lên.

Lục Minh đang ở trong trạng thái huyền diệu, bị tiếng hét chói tai của nàng làm cho bừng tỉnh, ý thức rời khỏi không gian kỳ ảo.

Hắn vừa khôi phục lại tâm tính bình thường, mới nhìn thấy bàn tay của mình đang ở dưới hai chân nàng, xúc cảm thật tuyệt vời, cực kỳ mềm mại, nhất thời bị hù dọa, vội vàng rút tay trở về.

Khi hắn thu tay lại, kéo theo một dịch thể trong suốt như tơ tằm, đi ra giữa hai chân nàng.

Dịch thể trong suốt không ngừng kéo dài, càng kéo càng dài. Lục Minh và Chúc Tiểu Diệp vừa nhìn thì lại càng xấu hổ vô cùng.

“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Lục Minh vội vàng giấu đi bàn tay tội lỗi ấy sau lưng, sau đó nhanh chóng xin lỗi Chúc Tiểu Diệp.

“. . .” Chúc Tiểu Diệp thiếu chút nữa đã khóc.

Nàng muốn khống chế tâm tình của mình, khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia, giả bộ như không để ý đến việc ấy, nhưng nàng phát hiện ra bản thân còn đang quẫn bách, không thể tỉnh táo lại được, có một cảm giác muốn khóc. Nhất thời cặp mắt to xinh đẹp kia, trở nên lưng tròng, mang ý xấu hổ và giận dữ, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng muốn cắn hắn một cái, hay là mắng một trận to.

Nhưng mà, bây giờ nàng thẹn đến nỗi nói không ra lời.

Hơn nửa ngày nàng cũng không thể mắng được một chữ, chỉ là môi không ngừng run rẩy.

Lục Minh phát hiện ra, lúc này Chúc Tiểu Diệp nổi giận đẹp hơn ba phần so với sự an tĩnh bình thường của nàng, càng có một phần con gái hờn dỗi, thật sự là tuyệt thế vô song, nhất thời không khỏi ngây ngốc.

“Xảy ra chuyện gì ?”

Giai Giai cầm trong tay cái khăn lau đẩy cửa ra nhìn thấy Chúc Tiểu Diệp trần truồng vội vàng bỏ chạy, Niếp Thanh Lam đang mặc áo ngủ cũng còn thấy ngại.
“Vậy chẳng phải muốn ngàn vạn lần?” Lục Minh không đánh vỡ ngọc trùng, nhưng tùy tiện nhìn, đoán đánh giá ngọc trùng ở ngoài đã hơn trăm.

“Trước kia sợ rằng ngàn vạn lần cũng không được, nhung chủ nhân ngọc trùng có vài vấn đề nên bán, đến tay bằng hữu của anh, hắn và anh có sinh ý lui tới, vì cần gấp tiền, lại muốn lấy lòng cha của anh một hợp đồng làm ăn, gia tăng năm trăm vạn, liền mua nó, anh nghĩ thứ này khẳng định có chỗ hữu dụng với em, cho nên không có ý kiến khác, lập tức đưa đến cho em!” Vương Đổng tranh thủ nịnh nọt vài câu, đưa cho hắn năm trăm vạn, phỏng chừng ngay cả mi của hắn cũng không ngẩng lên, nhưng đưa đến một khối phỉ thúy cự đại thế này, tuyệt đối trong lòng hắn sẽ vô cùng cảm kích.

“Vương ca thật sự rất hậu lễ, bất quá em rất thích thứ này, nên mặt dày nhận lấy” Lục Minh ôm lấy Vương Đổng, sau đó vội vàng đi xem phỉ thúy ngọc thụ.

Vừa chạm tay vào nó, trong lòng Lục Minh dâng lên một cảm ứng cổ quái.

Tựa hồ, thứ này là thực vật! Có thể ăn một thứ nào đó?

Trong một thoáng suy nghĩ hiểu ra, phỉ thúy ngọc thụ và ngọc trùng này, kỳ thật ngọc có hạt giống phát sinh đều giống nhau, cũng có thể trở thành thực vật, trở thành thức ăn, mặc dù không biết tên... Lục Minh trong lòng không nắm bắt được một điểm linh cảm, thứ không biết tên đó, tựa hồ mình rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra. Bản thân chắc chắn đã tiếp xúc qua nó, chỉ là đột nhiên không nghĩ ra.

Nó, rốt cuộc là cái gì?

Lục Minh đang trong trạng thái tự hỏi, Cảnh Hàn đột nhiên đi xuống, cầm điện thoại di động của Lục Minh trong tay, lạnh lùng nói: “Có người tìm, một người nữ”.

Nàng không đi xuống, đứng ở trên lầu, vứt nhẹ điện thoại di động cho Lục Minh. Điện thoại trên bầu trời, hình thành một đường đi cực kỳ tuyệt vời, vừa vặn rơi ngay tay Lục Minh.

“Ta nghĩ ra rồi, ta thật thông minh!” Trong đầu Lục Minh linh quang chợt lóe, giác ngộ ra một chuyện, hận không thể ôm hôn Cảnh Hàn một cái.