Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 122 : Quần nhỏ của Giai Giai

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Lục Minh nhẹ nhàng đắp chăn cho Giai Giai, cố gắng làm cho biểu hiện nhìn trộm phía dưới nàng của mình thật tự nhiên, không thể nhìn hết được thân thể nàng đang giấu trong chăn.

Khi hắn chuẩn bị rời đi thì phát hiện cái chăn có một chút rung động, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai nhưng Lục Minh trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái, dường như có thể nhận ra được trái tim nàng đang kích động, nàng đang khóc sao? Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lục Minh trở lại mép giường, nhẹ nhàng vén chăn lên phát hiện Giai Giai đang nằm nghiêng người, nước mắt không tiếng động mà chảy giàn giụa xuống, nàng đang đau đớn khóc thầm. Lục Minh không nhịn được ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.

“Sao vậy?” Lục Minh biết Giai Giai khóc chắc chắn là vì mình.

“Không, không có gì, em không sao” Giai Giai cố ra vẻ bình thường, giọng nói vẫn nghẹn ngào, người khác nghe đều cảm thấy trong lòng chua xót.

"..." Lục Minh hiện tại có thể chắc chắn rằng Giai Giai đã sớm tỉnh, nàng đã nhìn thấy mình và Niếp Thanh Lam mãnh liệt ôm hôn, chắc nàng cảm thấy tuyệt vọng lắm nên mới trở nên bi thương như vậy. Với tính cách của nàng, nhất định sẽ không gây ồn ào gì, nàng sẽ chỉ biết len lén trốn ở trong chăn khóc thầm không thành tiếng.

Lục Minh trong lòng tràn dâng cảm giác có lỗi, thực ra trong lòng hắn, Giai Giai cùng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam đều giống nhau, chiếm vị trí rất lớn.

Nhưng chính mình lại chưa từng nói gì với nàng, chưa bao giờ biểu hiện một cử chỉ yêu thương nào cả.

Vì cô gái nhỏ này bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như một người vợ hiền nhỏ bé của mình. Lục Minh tưởng nếu mình không nói ra, nàng cũng có thể hiếu được lòng mình, nhưng giờ xem ra có lẽ phải nói ra nàng mới có thể an tâm.

“Giai Giai. Anh là một tên lăng nhăng, mặc dù anh cũng muốn cả đời chỉ yêu thương một cô gái duy nhất, làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt cùng người yêu mình sống bên nhau cả đời, nhưng anh không có cách nào... Anh không nỡ bỏ Cảnh Hàn hay Niếp Thanh Lam, bất cứ ai trong các em anh cũng không nỡ bỏ, anh không cách nào chọn một trong ba người các em. Trải qua một thời gian chung sống, anh dần dần phát hiện ra, tuy bề ngoài anh không nói nhưng trong lòng anh đều xem ba người các em như bảo bối của mình vậy, bất cứ ai anh cũng không nỡ buông tay. Anh biết mình như vậy là quá tham lam ích kỷ, nhưng anh muốn giữ cả ba em ở bên cạnh anh, không muốn chia sẻ với bất cứ kẻ nào, anh không thể chịu được khi nhìn thấy các em đến với những người đàn ông khác. Giai Giai, anh không biết ý nghĩ của các em như thế nào, nhưng trong lòng anh là nghĩ như vậy, anh muốn ở cùng các em ở một chỗ, bất chấp mọi cản trở, không ảnh hưởng đến nguyện vọng này của anh”.

“Anh tin rằng em cũng có tình cảm với anh, nên anh hi vọng em có thể ở lại, ủng hộ nguyện vọng của anh, ủng hộ sự ích kỷ của anh, dù cho hoàn cảnh nào vẫn ở bên anh, cùng nhau đối mặt khó khăn, vĩnh viễn không chia lìa, có được không?”

Lục Minh cho tới bây giờ chưa từng bày tỏ lòng mình trước mặt Cảnh Hàn hay Niếp Thanh Lam, bởi vì các nàng không giống Giai Giai. Cho dù Lục Minh không nói, các nàng cũng hiểu. Giai Giai không như các nàng, không có võ công, không có thân phận đặc biệt gì, lại càng chưa từng trải nhân sinh như người bình thường. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ khát khao yêu thương. Tính cách nàng không được như Niếp Thanh Lam, vì yêu có thể chủ động, thậm chí so với dũng khí của Cảnh Hàn, nàng cũng còn kém xa.

Cảnh Hàn lạnh lùng không nói lời nào, khác hẳn Niếp Thanh Lam luôn nghĩ biện pháp hấp dẫn Lục Minh.
“Tiểu Đậu Đậu, ngủ đủ chưa? Chúng ta xuống lầu xem có gì ngon để ăn không nhỉ. Ngươi muốn đi tiểu sao? Tiểu Đậu Đậu ngoan, tự mình đi đi, ba ba sẽ ở ngoài...” Lục Minh vốn định ôm Tiểu Đậu Đậu đi ra ngoài nhưng cô bé đột nhiên muốn đi wc, mà lại còn lôi kéo hắn bằng được, cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành phải đứng cạnh cửa, nghiêng người, một nửa bên ngoài, một nửa bị Tiểu Đậu Đậu bên trong lôi kéo.

Tiểu gia hỏa này đi wc mà cũng muốn kéo tay mình theo, thật sự là muốn ngất xỉu mất!

Giai Giai luống cuống tay chân mãi mặc được cái quần, nhìn Lục Minh đang bất đắc dĩ bị Tiểu Đậu Đậu lôi kéo vào wc, không khỏi bật cười.

Nàng lấy dũng khí, đè nén trái tim đang đập rộn lên, bước nhanh qua, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái.

Sau đó không đợi Lục Minh phản ứng, nàng đã chạy nhanh ra ngoài như chú nai con bị làm hoảng sợ bỏ chạy.

Chạy ra đến cửa, thoáng bình tĩnh lại, có chút thở dốc, ổn định lại tâm thần, Giai Giai mới nhẹ giọng thăm dò lại: “Anh, không được phép trêu đùa em!” Ý của nàng là không muốn Lục Minh cười chuyện quần lót mình ướt do nhìn hắn và Niếp Thanh Lam làm chuyện xấu. Nhưng lời vừa nói ra, nàng lại thấy có gì đó không ổn, hình như càng giống nhắc nhở hắn, vội vàng đỏ mặt chạy xuống lầu.

Cửa phòng Niếp Thanh Lam không tiếng động mở ra, hồ ly mỹ nhân nhìn theo bóng lưng Giai Giai, có chút thở dài nói: “Cô gái nhỏ này thật sự đáng yêu, bảo sao tên đại sắc lang kia không chịu được”.

Nàng vừa nghe tiếng bước chân của Lục Minh, lập tức không tiếng động đóng cửa phòng lại, thiếu điều treo một cái bảng có chữ ‘sắc lang’ trước cửa cho hắn thấy.

“Lục Minh, Ôn Hinh phu nhân ở dưới, đang có việc tìm anh!”

Trong chốc lát, Giai Giai lại vội vàng chạy lên, thiếu chút nữa lao vào Lục Minh với Tiểu Đậu Đậu.

Lục Minh chạy nhanh lại đỡ Giai Giai, nàng thấy Lục Minh nhìn chăm chú lại phát hoảng, run giọng nói: "Em, em về phòng đây, không cho anh nhìn!” Nàng dùng một bàn tay nhỏ bé che ở phía dưới, như sợ Lục Minh... nhìn xuyên quần bò thấy chiếc quần lót ướt của nàng. Hành động lóng ngóng đó khiến Lục Minh không nhịn được cười.