Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 130 : Xuân Triêu đến trong phòng tắm

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Lục Minh nghe thấy Hạ Linh khóc nói như vậy, trong đầu như có tiếng sấm nổ vang...

Giúp nàng, Đồng tử công của mình còn chưa luyện thành, mới vừa rồi Thiên Hào thúc thúc còn dặn dò mình phải khổ tu, luyện thành Đồng Tử công, để giáo huấn Hình Thiên Phong một cách nghiêm khắc. Nếu bây giờ mà thất bại trong gang tấc, không phải sẽ thành bị thịt đợi Hình Thiên Phong đến đập chết sao? Chỉ thiếu một chút nữa, chẳng lẽ muốn uổng phí công sức bao lâu nay? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

Nếu không giúp Hạ Linh thì...

Nàng là một cô gái kiên cường, cho dù ngực trúng đạn cũng cắn chặt răng không kêu đau, bây giờ nếu không phải là quá sức chịu đựng, nàng sao phải khóc cầu cứu mình?

Hạ Linh ôm Lục Minh khóc lớn, phần da thịt lộ ra bên ngoài của nàng dần dần chuyển hết sang màu hồng phấn không tự nhiên, thân thể nàng giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả hơi nàng thở ra cũng nóng rực.

“Mau nghĩ biện pháp nào đi, chị chịu không nổi nữa rồi, chị khổ sở quá, khó chịu quá rồi... Không được rồi, em đi mau, có em chị càng không chịu được!”

Hạ Linh bỗng dùng sức đẩy mạnh Lục Minh ra, lại còn quyết liệt cắn chặt môi đến bật máu, dùng sự đau đớn nhất thời để tạm chống cự lại sức thuốc. Nàng đẩy Lục Minh ra, lớn tiếng khóc cầu xin hắn rời đi. Nhìn đôi môi anh đào của nàng bật máu tươi, nước mắt đầm đìa, Lục Minh trong lòng rất đau, hắn cảm thấy bây giờ mình chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với nàng, bất kể dùng phương pháp gì cũng phải làm cho người kiên cường như nàng ngừng khóc thương tâm, ngừng tự làm hại thân thể, làm cho nàng có thể dựa vào nam nhân như các cô gái khác, dựa vào chính mình.

Chính mình là một người đàn ông, sao có thể nhìn phụ nữ khóc trước mắt mà bất lực không làm gì?

Lục Minh trong lòng đưa ra quyết định, đưa tay về phía Hạ Linh. Hạ Linh thấy Lục Minh không chịu đi, lại còn đưa tay về phía mình, buồn vui lẫn lộn, khóc nức nở một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, khăn tắm quấn trên người cũng rơi mất mà nàng không biết...

Thân thể tuyết trắng xinh đẹp của nàng toàn bộ lộ ra, giờ đây đã chuyển hết sang màu phấn hồng, ngay cả tấm lưng ngọc và cặp mông cũng đỏ ửng cả mảng lớn.

Giữa cặp chân thon dài của nàng, Lục Minh chú ý thấy có rất nhiều chất lỏng trong suốt chảy dọc theo bắp đùi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Rõ ràng thân thể nàng đã động tình đến mức không thể chịu nổi, sắp hỏng mất... Nàng thật sự là chịu không nổi nữa mới khóc cầu cứu mình, mới cắn môi đến bật máu để chống cự... Mình phải giúp nàng, bất kể ra sao, mình phải giúp nàng!

“A!”
Một loại cảm giác khó mà tả bằng lời, giống như núi lửa phun trào vậy, đột nhiên bất ngờ xuất hiện.

Hạ Linh cảm thấy mình có một cảm giác muốn ‘phún xuất’, tựa như có vật gì trong cơ thể mình muốn tuôn ra vậy...

“Hư... hư..Nàng đắm chìm trong cực lạc, nắm lấy bàn tay hắn đang đặt nơi ‘vườn hoa nhỏ’ của mình, cầm nó vuốt ve cọ xát, cuối cùng nàng kéo tay hắn đặt vào đúng điểm nhạy cảm nhất... Trong nháy mắt, trong sự mê say của nàng thì một dòng nước mật hoa từ bên trong phun nhanh ra, tràn đầy hai bắp đùi trắng như tuyết... Cái loại cảm giác cực lạc xen lẫn hổ thẹn này làm cho Hạ Linh kích động thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Trời ơi, mình ở trước mặt hắn, dĩ nhiên lại đạt ‘cao trào’... Lại còn mượn tay hắn đạt tới ‘cao trào’, sau đó thần kỳ phun ra.

Chính mình lại ‘phún xuất’ ?

Trời ơi, sau này thật sự còn mặt mũi nào gặp người nữa đây!

Hạ Linh cảm giác được khoái cảm cực lạc trong thân thể nàng vẫn còn kéo dài chưa tiêu ran, nhưng thần trí nàng giờ đã thanh tỉnh, nàng sợ Lục Minh sẽ cười nhạo mình, vội vàng xoay người lại, ôm chặt lấy hắn, ngấu nghiến hôn hắn, căn bản không để cho hắn nói chuyện.

Mãi một lúc lâu sau, hơi thở hổn hển bình tĩnh lại, thân thể cũng dần dần khôi phục, nàng mới lưu luyến mà rời ra, dùng tay che hai mắt Lục Minh lại, dùng một thái độ của một cô gái nhỏ mà nàng chưa từng có, làm nũng với hắn: “Xấu xa kia, không cho em nhìn, không cho em nói, không cho em nghĩ lung tung. Chị không còn mặt mũi nào nhìn em nữa, xấu hổ chết mất... Em, cái tên tiểu bại hoại, chị, chị bị em hại chết mà !”

Lục Minh còn chưa mở miệng, Hạ Linh lại hôn hắn một cái, rồi muốn đẩy hấn ra ngoài: “Người ta muốn tắm rửa, em đi ra ngoài đi!”

Đột nhiên bên ngoài nghe thấy có tiếng gọi: “Chị Hạ, chị Hạ, chị đang tắm sao? Lục Minh đâu? Tên đó không phải tới đây sao? Người đâu rồi?”