Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 134 : Anh hình như không quen em ?

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Phong ca còn tưởng mình chết chắc rồi, sắc mặt xám ngoét, cả người run rẩy, hai tay gã ôm ngực, chuẩn bị hét tiếng thảm thiết cuối cùng trước khi ‘chết’.

Nhưng Giang Tiểu Lệ lại thu súng, đưa cho Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tinh nghịch: “Đại thúc, gần như vậy mà ta còn bắn trượt, ta bắn quá kém, sau này ngươi phải dạy ta mới được” Nàng mặc dù nổ súng, nhưng không bắn trúng Phong ca mà chỉ bắn trệch sang bên cạnh chân hắn một phát. Mặc dù vậy, vẫn dọa cho Phong ca sợ đến tê dại đờ người, hắn vừa nhìn lại thấy mình không sao, lại ngã nhoài ra mặt đất nằm như lợn chết, nước mắt chảy ròng ròng.

Lục Minh đưa tay vuốt tóc Giang Tiểu Lệ. Bên kia tiểu nha đầu to gan cũng kì kèo năn nỉ: “Ta cũng muốn được huấn luyện, ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

“Tiền, tiền, tiền..." Đám người Kim Đễ đại tỷ vội vàng lấy tiền đựng vào đĩa đưa lên.

Bọn chúng thực ra chỉ là một đám côn đồ cặn bã, bình thường chỉ giỏi bắt nạt thu phí học sinh, căn bản chăng có tiền. Trong lúc đặc biệt cấp bách thế này, chỉ góp được hai xấp tiền chẵn, còn lại là một đám tiền lẻ cũ nhầu nhĩ. Lục Minh tiện tay cầm lấy một xấp tiền mới, sau đó hất đổ cái đĩa, rồi xoay người đi xuống lầu. Có mấy nam sinh gan to còn tiến lại đạp cho Phong ca đang nằm dưới đất vài đá rồi vội vàng bám theo Lục Minh xuống dưới lầu.

Ra khỏi hẻm nhỏ, Lục Minh chia tiền cho mấy đứa, mỗi người ba trăm.

“Đói thì qua Phương Phỉ Uyển ăn khuya một chút, sau đó về nhà thoải mái ngủ một giấc, quên hết chuyện hôm nay đi” Lục Minh đưa tiền còn thừa cho Giang Tiểu Lệ: “Tự mua lấy máy tính mới, cần dùng cho việc học tập. Còn lại là tiền sinh hoạt của cháu, nhớ nên tiết kiệm một chút. Có việc gì cần thì gọi điện cho ta. À, mỗi ngày báo cáo tình huống cho giai nhân Như Mộng, nàng là trợ thủ của ta, ngươi có gì không biết trong cuộc sống có thể hỏi nàng”.

Lục Minh cuối cùng còn đưa số của Giai Giai cho Giang Tiểu Lệ. Đám tiểu quỷ cũng la hét, muốn cùng Giang Tiểu Lệ được huấn luyện.

Tiểu nha đầu nhát gan lúc này lại sử dụng võ khóc nhè, đôi mắt to rưng rưng nhìn Lục Minh, ra vẻ nếu ngươi không đồng ý ta sẽ khóc, Lục Minh không thể làm khác buộc phải đồng ý, nhưng đưa ra yêu cầu: “Một tháng sau ta sẽ kiểm tra, nếu các ngươi đạt yêu cầu, lúc đó ta mới huấn luyện chính thức. Con trai yêu cầu hít đất (chống đẩy) ít nhất 100 cái, kéo xà ngang 20, chạy 1.500m, bóng rổ đấu được 20 phút, bơi được 10 vòng hồ bơi. Nữ thì yêu cầu lên cơ bụng 100 cái, chống đẩy 10 cái, chạy 800m, đi vòng quanh 10 vòng, đi ngược 5 vòng... Nếu không tự tin thì đừng đến tìm ta làm phiền, ta rất bận rộn!”

“Có tự tin, có thể tên béo không chịu được, chứ ta khẳng định không vấn đề” A Hạo - trước bị Lục Minh tóm dọa ném xuống ban công, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ làm được.

“Ai bảo thế, ta cũng có thể làm được” Tiểu béo ca vội vàng phản đối: “Ta không phải béo, mà là cường tráng. So với ngươi gầy gò thì khác xa. Tay ta toàn là cơ bắp. Ngươi xem xem, xem đi!”

“Các ngươi ngày mai cùng theo Tiểu Lệ tập luyện...” Lục Minh đột nhiên có điện thoại, là của Diệp Nhất Phi, bình thường vốn bị vợ quản lý rất nghiêm. Bèn ngạc nhiên hỏi: “Nhất Phi, hôm nay chị dâu không có nhà à? Anh được tự do sao?”, một bên đưa tay ra hiệu đuổi đám Giang Tiểu Lệ về Phương Phỉ Uyển. Bên kia điện thoại có tiếng Diệp Nhất Phi đang chửi rủa: “Lục Minh, tiểu tử ngươi không có nghĩa khí. Lúc gặp khó khăn thì nhờ anh giúp, đến lúc có ăn uống miễn phí thì không thèm gọi lão tử. Ta coi như không có kiểu huynh đệ như chú mày!”
Nhìn thấy Lục Minh định nhận đồ ăn, nàng đưa tay ra ngăn cản: “Lục thiếu gia, đây là của em, của anh đang ở phía sau, đợi chút đi, cô vợ nhỏ Giai Giai sẽ nhanh bê lên cho anh. Hôm nay có nhiệm vụ gì à? Có một tên gia hỏa bọn em vô tình bắt được, không ngờ lại phát hiện ra cá lớn. Hôm nay em muốn đi thẩm vấn hắn! Đại thiếu gia sao bỗng dưng quan tâm đến người ta thế?”

“Nói gì vậy, anh dù sao cũng là bạn trai giả vờ của em, quan tâm đến vị hôn thê cũng là rất bình thường!” Lục Minh vừa nói như vậy, ở sau lưng Giai Giai định vui trộm, Niếp hồ ly ai cũng không đối phó được, duy chỉ có Lục Minh là khắc tinh của nàng.

“Chồng yêu, em rất cảm động, thường cho anh một miếng ‘tùng tử ngọc mễ’ này...” Niếp Thanh Lam dùng cái thìa xúc một miếng, chờ khi Lục Minh há mồm đón thì nàng lại đắc ý đưa ngay vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, đắc ý ăn sau đó cười trộm, rồi lại nghiêm túc mà thở nhẹ nói: “Nói cho anh cũng vô ích, anh không giúp được em. Em trước mang tiểu đội Huyết Nhận bắt được rất nhiều người của tổ chức sát thủ Hắc Hà Yêu, muốn tìm tung tích một tên sát thủ tên là Ngân Hồ. Hôm nay đột thẩm chính là em trai ruột của hắn, theo hắn nói Ngân Hồ sẽ đến Lam Hải tìm em gây phiền toái. Chính diện chiến đấu thì em chẳng sợ hắn, nhưng tên Ngân Hồ này lại là một sát thủ lợi hại, cho nên có chút đau đầu”.

“Ngày mai, em đừng ra phố, ở trong nhà nghỉ ngơi đi” Lục Minh vừa nghe, lập tức đưa ra quyết định.

“Không được, người ta còn rất nhiều công việc nữa!” Niếp Thanh Lam lắc đầu.

“Em dám ra phố, lão tử bắt em nhốt vào phòng, em thử xem!” Lục Minh nghĩ thầm nếu cận chiến, dù cho đối phương dùng thủ đoạn gì mình đều có thể bảo vệ nàng được. Nhưng nếu xa những 2.000m mà một tay súng bắn tỉa có thể sát thương mục tiêu thì thật sự rất nguy hiểm. Bất kể ra sao, cấm Niếp hồ ly ra ngoài chịu chết. Dù sao Lam Hải thiếu nàng cũng còn đầy cảnh sát.

“Người ta nghe lời anh là được mà. Chồng yêu, người ta cần anh chăm sóc” Niếp Thanh Lam trong lòng ngọt lịm, không để ý đến Giai Giai và Hoắc vấn Dung ở bên, tận tình làm nũng với hắn.

“Há miệng nào..." Lục Minh nuốt xong một miếng thịt, hướng về Niếp Thanh Lam, chờ nàng cao hứng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hắn lại trở mặt, đút thẳng vào miệng mình nuốt tươi luôn, hừ giọng nói: “Anh hình như không quen em!”

Cách Phương Phỉ Uyển 8 km, ở quán bar Red Square, Mục Chi Hiên đang ngồi đối diện với một người đàn ông tóc bạc, đeo kính đen.

Bên cạnh người đàn ông, đặt một cái rương lớn.