Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 136 : Trầm Khinh Vũ trở về

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Lục Minh tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình đang ôm một mỹ nhân đang ngủ, thân thể mềm mại, thơm tho làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Nàng là ai?

Tối qua chính mình đã ôm nàng ngủ cả một đêm? Lục Minh rất muốn mở mất nhìn lén nàng một chút, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm mỹ nhân thức giấc, làm cho nàng xấu hổ. Hắn không còn cách nào khác là tiếp tục giả vờ ngủ, tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng, mũi hít mùi tóc thơm của nàng, lại có cả mùi u hương mà chỉ xử nữ mới có thấm vào tim, thầm than mình thật có diễm phúc.

Mỹ nhân đang ngủ trong lòng có chút động thân, lưng xoay hướng Lục Minh, như một con mèo nhỏ đáng yêu, ngủ rất êm đềm, hơi thở đều đặn.

Cặp mông nàng đặt ngay trên bụng dưới của hắn, bởi vì tư thế này khiến cho tiểu đệ của Lục Minh cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng. Mỹ nhân đang ngủ say thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ khổ cho Lục Minh, muốn cử động thì lại sợ nàng tỉnh giấc, còn không thì thật là khó mà chịu được.

Chẳng may nàng tỉnh giấc thấy tiểu đệ của mình đang cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng, có lẽ sẽ rất tức giận.

Thực ra đây là hiện tượng con trai dư thừa tinh lực, chính mình giờ phút này không hề có dục niệm chiếm giữ nàng, chỉ muốn thoải mái mà ôm nàng, để thế nghiệm sự ôn nhu hiếm khi gặp này.

“Lục Minh, Lục Minh, anh dậy mau!”

Cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng vỗ gọi Lục Minh, giọng nói cực nhẹ bên tai hắn.

Lục Minh không thể giả vờ ngủ nữa, phát hiện là Giai Giai. Cô gái nhỏ này mặt đỏ hồng cằm một cái điện thoại di động, nói nhỏ: “Diệp Nhất Phi và chị Hoa đang ở Phương Phỉ Uyển đợi anh đã lâu, mới vừa rồi chị Hoa mới gọi điện đến giục anh, anh nhanh lên!”

Chết thật! Quên khuấy mất chuyện này.

Thật sự là thoải mái quên cả thời gian. Cả đêm ôm mỹ nhân ngủ quên cả hẹn 9h sáng với Hoa tỷ. Lục Minh vội vàng tung chăn, xoay người đứng lên, hắn kinh ngạc phát hiện tiểu đệ mình đang ngỏng đầu lên, giống như một con rồng hung hãn, lộ ra trước mắt. Lúc này hắn mới nhớ lại tối qua Niếp hồ ly cởi quần lót của mình. Nhìn thấy ‘cự long’ ngay trước mắt mình, Giai Giai thất kinh, may nàng bịt miệng nên ngăn tiếng thét chói tai không phát ra.

Nàng trợn mắt há mồm nhìn ‘cự long’ của Lục Minh như vậy một lúc mới phản ứng lại, xấu hổ quá vội đưa điện thoại cho Lục Minh rồi định đi luôn, lảo đão thiếu chút nữa ngã xuống khung cửa.
Lục Minh làm như không thấy, hắn vốn đã sớm biết vậy, chị Hoa là ai, là một sư tử Hà Đông điển hình.

Ở công ty của Diệp Nhất Phi ngay cả người dọn vệ sinh quét dọn cũng không tuyển nữ, theo lời Diệp Nhất Phi than vãn thì ngay cả con gián con chuột cũng toàn là đực, do đó có thể hiểu ý nghĩa cái lườm của Hoa tỷ đối với Lục Minh.

“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước tiểu di của chú là Trầm nha đầu gọi điện nói sẽ nhanh chóng quay về Lam Hải, nàng đã nói với chú chưa?” Diệp Nhất Phi cười hì hì hỏi.

“Nha đầu nọ luôn tự mình làm việc, nàng thích đến thì đến, thích đi thì đi, ta cũng không quản được” Lục Minh nghe được mà phát run trong lòng, xem ra cuộc sống thanh bình của mình sắp hết rồi. Chỉ cần thấy Trầm Khinh Vũ Trầm đại tiểu thư đến, sẽ khiến cho cả Lam Hải này rung chuyển, đến lúc đó chính mình khóc không ra nước mắt rồi.

“Chú không quản được nàng? Đồ ngốc, ở bên ngoài đương nhiên để chú mày lo, còn ở nhà, nàng đâu phải nghe lời chú mày chứ! Giống như chị Hoa của chú, nàng bên ngoài là một nữ tổng giám đốc mạnh mẽ, về nhà vẫn là một người vợ ngoan hiền, xuống bếp nấu cơm, pha trà... giống như đó là thủ đoạn để lấy lòng anh mày” Diệp Nhất Phi cười ha hả, ra vẻ ta là một người từng trải rất nhiều kinh nghiệm. Người không biết có khi còn tưởng hắn là một đấng nam nhi đại trượng phu nói một là một nói hai là hai, trong nhà không ai dám cãi.

“Phải quỳ xuống chải quần áo mà còn nói... Vợ của anh mà là vợ ngoan hiền thì trên thế gian này sẽ không có từ ‘vợ dữ’ nữa rồi” Lục Minh khinh bỉ nói.

“Dùng bàn chải chà quần áo xưa rồi, giờ toàn dùng máy mà... Chú mày không biết đâu, phụ nữ ở trong nhà khác hẳn ở ngoài, dù ở ngoài hung hãn đến đâu, nàng về nhà cũng vẫn dịu dàng như nước vậy. Chú mày chưa lấy vợ, biết gì mà nói!” Diệp Nhất Phi không cẩn thận tiết lộ bí mật trọng đại, thì ra bàn chải quần áo trong nhà hắn giờ đã được thay bằng món mới.

“Anh cứ từ từ mà thưởng thức người vợ dịu dàng như nước của anh nhé, còn em xin kiếu” Lục Minh nghĩ thầm may mà Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam và Giai Giai ba người cũng không bị chị Hoa dạy dỗ, nếu không mình lãnh đủ.

Đột nhiên Cảnh Hàn gọi điện tới, câu đầu tiên đã như sét đánh ngang tai Lục Minh, khiến hắn xém ngất.

Bởi vì nàng nói, trong nhà chuyển đến mười mấy cái rương lớn, ký tên người gửi là... Trầm Khinh Vũ.