Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 89 : Nữ nhân hương

Ngày đăng: 20:09 20/04/20


"Tin tưởng anh đi!" Lục Minh thấy Niếp Thanh Lam lộ ra bộ dáng yếu đuối, trong lòng nhất thời xuất hiện ý bảo hộ của đàn ông, rất ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt của nàng ta, gật gật đầu: "Giao cho anh đi, có anh ở đây, em cái gì cũng không cần sợ, cái gì cũng không cần nghĩ! Ngủ đi!" Đắp chăn cho nàng ta xong, Lục Minh thấy Niếp Thanh Lam nghe lời nhắm mắt lại, hắn đang chuẩn bị đẩy cửa đi, bỗng nhiên nhớ lại còn chưa sức thuốc cho nàng.

Hắn quay trở lại, rất tự nhiên ngồi xuống giường, mở hộp lấy ra chai thủy tinh chứa nước thuốc Tục mệnh.

Hắn lúc này, trong lòng không hiểu sao lại không có chút sắc dục nào, cảm giác mình tựa như phải bảo vệ phải chiếu cố tiểu hồ ly đại nhân này.

Niếp Thanh Lam cũng biết Lục Minh trở lại là vì cái gì, nàng đầu tiên là trùm chăn quá đầu, sau đó mang theo sự ngượng ngùng mà trở người. Nàng cảm giác chăn ở phía dưới bị Lục Minh vạch ra, áo ngủ cũng bị hắn đến lên, bàn tay như lửa nóng của hắn nhẹ nhàng đụng vào sau eo của nàng, tựa hồ đang tìm kiếm vết thương.

Loại va chạm như chuồn chuồn điểm nước này, làm cho Niếp Thanh Lam cảm thấy da thịt sau lưng có cảm giác như bị đốt nóng từ từ.

Những chỗ bị ngón tay của hắn đụng tới, nóng rực như kim châm chích vào.

Làn da sau lưng, phảng phất như có một luồng điện lưu khiến người ta say đắm, từ đầu ngón tay hắn truyền tới, thấu vào tim, bất tri bất giác làn da bị kích thích nổi cả da gà lên. Niếp Thanh Lam chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trống ngực đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên, theo bàn tay của Lục Minh nhẹ nhàng kéo xuống phần mông của nàng, nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân thon dài không tỳ vết của nàng lại.

Không, không thể để hắn sờ xuống dưới nữa, nếu không mình…

Niếp Thanh Lam cắn chặt răng. Nàng vội vàng đưa tay chụp lấy tay của Lục Minh.

Sợ Lục Minh tìm không thấy vết thương mà bàn tay nóng bỏng kia tiếp xúc quá nhiều với phần mông của mình, Niếp Thanh Lam đem tay hắn đặt ở gần vết thương để hắn xác định được rõ ràng.

Vết thương lại nằm ở trong quần lót của nàng, phải cởi nó ra quá nửa mới có thể sức thuốc được.
"Đau, không, không chịu!" Niếp Thanh Lam liều mạng kẹp chặt hai chân, làm nũng lắc mông.

"Còn một chút nữa thôi, một phút nữa là xong!" Lục Minh đương nhiên không có khả năng chịu thất bại trong gang tấc, xấu hổ trước đó còn nhẫn nại được, hiện tại vào thời điểm cuối cùng sao mà buông tha được?

Niếp Thanh Lam chịu không nổi cảm giác ngón tay nóng bỏng của Lục Minh cùng sự mát lạnh của nước thuốc tục mệnh chảy xuống dưới, nắm lấy một tay của Lục Minh, kéo vào trong chăn mà há miệng cắn lấy, để ngăn cản bản thân không rên rỉ lên.

Lục Minh thấy thân thể của nàng run rẩy, còn tưởng rằng nàng rất đau, nên càng thấy thương xót.

Chẳng qua ngón tay vận chuyển chân khí vẫn đè lên trên mông của nàng, cho đến khi cảm giác vết thương đã chuyển tốt, sẽ khôi phục một cách hoàn mỹ, mới buông ngón tay ra.

Hắn vừa buông tay ra, Niếp Thanh Lam vội vàng đem chăn trùm thân thể lại, căn bản không đợi kéo quần lót lên… Trong phòng, mùi hương xông vào mũi, đi thẳng đến tận đáy lòng, chẳng những Lục Minh, ngay cả bản thân Niếp Thanh Lam cũng có thể ngửi thấy, nàng đương nhiên biết chỗ nào trên thân thể mình phát ra mui hương nặng nhất, mũi ngửi thấy, thầm nghĩ tên kia khẳng định cũng ngửi thấy, trên mặt chợt nóng rực lên, ngượng không chị được.

"Không có việc gì, trên mông sau này sẽ không lưu lại vết sẹo nào, anh, anh đi đây!" Lục Minh chuẩn bị chuồn đi, đợi Niếp Thanh Lam hết xấu hổ, chỉ sợ nàng ta sẽ đánh chết mình không chừng.

"…" Niếp Thanh Lam nghe thấy mà nổi giận, nắm cái gối quăng về phía Lục Minh đang chạy ra cửa.

Tên ngu ngốc này, hắn muốn đi thì đi, còn muốn nói gì nữa, chẳng lẽ hắn không biết người ta rất xấu hổ sao?