Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 1 : Máng máu của người địa cầu quả thật đủ dùng
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Trong hệ mặt trời loài người ngắm nhìn mặt trăng chuyển động theo quỹ đạo trong vũ trụ, trời sao rộng lớn và yên tĩnh, một dải ánh sáng bạc lóng lánh từ khu vực bên ngoài xuyên qua, lấy tốc độ 399779.458 km mỗi giây từ hệ ngân hà xông qua vỏ ngoài mặt trăng, rồi sau đó rất nhanh từ dưới đáy chui ra, ở trong đất cát thiên thạch tùy ý xuyên qua giống như không có nửa điểm lực cản.
Vệ tinh nhân tạo trong quỹ đạo tận chức ghi lại hình ảnh nhiễu sóng cực thấp truyền về quốc gia.
“Cái gì kia! A, sao băng? Hay là ánh sáng vũ trụ!”.
“Tạo vật thần kỳ, tồn tại vận tốc ánh sáng siêu việt…….. Trước mắt hoàn toàn không thể chụp được hình dạng của nó”. Nhà thiên văn học của viện nghiên cứu nước Mỹ khẽ trao đổi. Michael Aziz nheo đôi mắt màu xanh lam lại, thân là nhà thiên văn học năng lực nhất của nước Mỹ, lưu lượng não của gã nhanh chóng tính toán cảnh tượng trước mắt gã, ngón tay xẹt qua trên màn hình, gã vẽ đúng là quỹ tích của ánh sáng bạc.
“Nhưng có thể khẳng định chính là nó còn đang đi tới, nó không có dừng lại……. Như vậy kết quả có khả năng nhất là tiến vào địa cầu, mà địa điểm rơi xuống……..”. Michael Aziz tách hai tay ra, lại chụm lại một chút, hạ thấp giọng nói: “Trung Quốc, Vĩnh An”.
Cùng lúc đó, trên màn hình màu xanh biếc con số hiện lên loạn xạ, rất nhanh tầm mắt của cả đại sảnh ngắm nhìn một cái khu vực hình cái nồi trên bản đồ gà trống của Trung Quốc, chỉ thấy ánh sáng kia trong trong quá trình tăng tốc rớt xuống bỗng dưng tạm dừng ở trên tầng khí quyển, đột nhiên trong màn hình vang lên tít tít tít, hình ảnh tối sầm, trong không khí nặng nề truyền ra một giọng nữ máy móc.
“Tín hiệu biểu thị mục tiêu biến mất, mời nhập lại lần nữa”.
——
Trung Quốc, tỉnh Nam Giang.
Thành phố Vĩnh An, bệnh viện Hiệp Hòa phòng bảo trợ tầng ba đối diện WC nam của cao trung Hữu Nghị.
Lê Chanh mặt không biểu cảm ngồi chồm hổm trên bồn cầu, tay đang cầm Nokia hai mắt gắt gao nhìn video đang chiếu cảnh kẻ trộm đánh nhau cùng người ta, tựa hồ đang ngây người, tên trộm co chân phải, chân trái tiến lên, thay đổi tư thế tung chiêu.
Bên ngoài WC nhỏ hẹp trong hành lang quanh quẩn tiếng hôn môi phập phồng liên tục và tiếng thở dốc, Trần Tử Thanh mặc đồng phục nam sinh ghé vào trên người Ân Hoa Dung gặm cắn loạn xạ là con trai của hàng xóm nhà đối diện của cậu, cũng là bạn trai hiện nay của Lê Chanh.
Nhưng mà xét theo phong cảnh đột biến trước mắt, bạn trai hiện tại đã đột nhiên biến thành bạn trai cũ, giống như mẹ Lê liền giải thích chuyện ly hôn với nhà bên ngoại: hễ là gặp phải thứ đàn ông ăn vụng, đừng để hắn ta lại một lần nữa có cơ hội tổn thương mình, thấy liền đạp!
Mẹ già nói rất đúng.
Trần Tử Thanh theo đuổi cậu ba năm, nghe nói là từ ngày khai giảng năm nhất sơ trung liền đối cậu nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), đầu tháng ba tốt nghiệp mới cố lấy dũng khí tỏ tình, đừng nói là diễn kịch, chính là cái này nghe vào tai đều thấy nam sinh này rất ngây thơ, sau đó càng lâu càng sai lệch?
Trong đầu Lê Chanh hiện lên khuôn mặt của các ông cụ bảy tám mươi tuổi, trong lòng nhất thời vô cùng khâm phục lại cảm thấy ngưỡng mộ. Tống huynh ngươi bảo dưỡng thành như vậy, thả ở hiện đại ai có thể nhìn ra là vai vế ông nội chứ?
Tống Mục tiếu ý ôn hòa, không bao lâu tầm mắt di chuyển, đi đầu vén rèm xuống xe ngựa, “Lê huynh, tới rồi”.
Lê Chanh đi sau thả rèm xuống, trước mắt giữa cái sân rộng lớn chen chúc một đống người, một đám Trương huynh Lý huynh chào hỏi, cơ hồ đều là bộ dáng thiếu niên, nhưng mà lúc này Lê Chanh cũng không dám suy đoán lung tung, bên người còn có một thiếu niên “80 tuổi” mà, đằng trước còn không biết có bao nhiêu người nữa.
Cậu nhìn một vòng chung quanh, sờ sờ bụng, kết quả mất máu rất nhiều chính là cảm thấy bụng hơi đói. Lê Chanh móc móc trong ba lô ở sau lưng, mở một túi xúc xích buổi sáng mẹ nhét vào trong túi ra ăn, tiện tay còn chia cho Tống Mục một cái, cho hắn ta ý bảo cách ăn.
Hương vị ngọt ngào thơm nức của xúc xích khuếch tán ra phía ngoài. Hương vị thật là thơm, nói thừa bỏ thêm hương liệu có thể không thơm sao?
Không ít người ánh mắt như có như không nhìn về phía Lê Chanh cùng Tống Mục.
Vốn vóc dáng Lê Chanh không cao lắm, thân hình cũng nhỏ gầy, đứng ở trong đám người cũng dễ dàng bị che mất, lúc này ánh mắt của mọi người lại đều bị cậu hấp dẫn đến đây, trang phục kỳ lạ không nói, tóc còn ngắn giống như lông thú, cầm trong tay chính là thứ gì vậy, còn có thể ăn?
“Đây là thịt gì? Màu đỏ nhạt, có thể ăn hay sao?”.
“Chẳng lẽ là thịt hải trư? Nhưng mà thịt hải trư vừa mặn lại cứng, nào có mềm như vậy?”.
Nửa nén hương, liền có người nhịn không được.
Đi đầu chính là ma y (quần áo dệt = cây gai) thiếu niên, thèm ăn tới nuốt nước miếng ừng ực, “Huynh đài, ta có thể dùng trân châu đổi thức ăn ngươi hay không?”. Y sợ hãi hỏi một câu, tay đã từ trong hà bao (= cái túi tiền, cái ví, cái bóp) lấy ra trân châu bự bằng một ngón cái, hạt châu kia trong suốt không nói, quả thật vừa trắng lại sáng bóng, do dự nói, “Nếu như không đủ, ta đều cho người cả cái túi này”.
Y liền cầm hà bao bên hông, bên trong hình như ít nhất còn có 14, 15 viên.
Cái này có thể từ chối hay sao?! Lê Chanh vội liên tục gật đầu: “…….. Có thể, có thể! Đừng lo lắng, thật sự có thể!”.
Bề ngoài người thiếu niên này ngụy trang nghèo túng như vậy, kỳ thật bên trong là 1mộtthổ hào (= nhà giàu) thâm tàng bất lộ đúng không!