Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 15 : Dũng cảm cứu em bé chạy loạn…
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Đầu con phố ẩm ướt xe cảnh sát gào thét chạy đi.
Lê Chanh mở cái túi bự nhìn không ra tên, xé bỏ giấy mềm trên kẹo sữa, nhét cục kẹo sữa màu trắng nhét vào trong miệng, mùi sữa trâu trong khoảnh khắc tràn ngập khoang miệng, vô cùng ngon. Cái gáy Lê Chanh tựa vào trên cái gối trên ghế xe, thảnh thơi hơi hơi chợp mắt.
Từ Hoằng Nghĩa dừng đèn đỏ, quay đầu mắt nhìn thiếu niên, trên thực tế nếu không phải cân nặng đối phương rõ ràng không đủ, thật đúng là giống con mèo Garfield lười biếng…….
Bởi vì hai cửa kiếng xe bên hông đều mở rộng, người đi đường dưới đèn xanh lục tục ở vạch đi bộ đi qua, rất nhanh như quạ đen bay nhanh chen chúc lấp kín con đường, không ít em gái xinh đẹp đi trên đường ngắm ngắm trong xe thương mại, ánh mắt dính ở trên mặt người bên trong xe, nhất thời không dời mắt đi được.
“Bà đây mù mắt rồi, theo con mắt vàng xem xét chính là người đàn ông chín chắn thịnh hành của đoàn thể thiếu nữ thanh xuân……”.
“Đây là ngôi sao sao?!”.
“Là ngôi sao! Nhìn tư thế lái xe kìa, trên mặt còn kém viết sáu chữ to tôi [vừa có tiền lại có sắc] (đẹp trai í), rõ ràng là tiêu chuẩn cao ráo đẹp trai có đẹp trai thổ vàng mà!”.
“Trong ánh mắt xa cách mang theo cao quý chính là lạnh lùng!!……Quả thật là JP trong đàn ông!”. (JP = tuyệt phẩm)
“Máy bay chiến đấu!!!”.
Ánh mắt Lê Chanh theo phản xạ hướng trên mặt máy bay chiến đấu Từ Hoằng Nghĩa dừng lại một hồi, ông chủ Từ bên cạnh giống như chưa từng nghe tới những bàn tán này, trên mặt lại không có gì biểu cảm gì, ừm, dù sao cũng là có xuất thân nhà giàu, coi như khen ngợi có lẽ dễ nghe hơn nhiều.
“Trai già có cái gì đẹp, tôi thấy anh trai ngồi ghế phó lái mới là thật đẹp trai”. Nói chuyện chính là cô gái nhìn qua nhỏ tuổi hơn một chút so với Lê Chanh, trên mặt đỏ bừng, “Nếu anh trai này chịu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi liền muốn hạnh phúc chết luôn”.
“Cậu trai bên cạnh đích thực như ánh mặt trời……”.
Báo ứng xấu mặt tới cũng nhanh, mới vừa còn chuẩn bị đứng ngoài quan sát ông chủ Từ bộc lộ khí phách, lúc này hướng gió vừa chuyển, liền thành chính mình. Lê Chanh sắc mặt ửng đỏ. Các người đừng nói lớn tiếng như vậy được không.
“Ai nha, cậu ta đỏ mặt kì, thật đáng yêu!”.
Không dám lại thò đầu ra bê ngoài, Lê Chanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mắt nhìn phía trước, cuối cùng chỉ thấy một bà mẹ chạy xe ba bánh chậm chậm chạp chạp từ trên lối đi bộ chạy tới đối diện, phía sau mơ hồ nghe được tiếng bàn tán của đám người sắp đi xa nhỏ dần.
Đèn xanh sáng lên, xe thương mại một lần nữa khởi động, cách đó không xa có người đột nhiên lớn tiếng hỏi dò một câu: “Con nít nhà ai đi lạc trên đường cái vậy?”.
Đúng vậy là sống! Thật ra từ vụ án cướp ngân hàng liền nên phát hiện tiềm chất tốt bụng quên mình vì người của thiếu niên không phải sao?
Thật sự là phẩm hạnh tốt đòi mạng mà!
Từ Hoằng Nghĩa lần đầu cảm thấy được, tốt bụng cũng không phải tốt đẹp như vậy, đầu tiên anh phải đề phòng cậu ta thường thường đi tìm đường chết. Lúc nào đó anh không nhìn thấy còn đỡ, trọng điểm là lúc nhìn thấy kìa.
“Cậu không quen biết……..”. Từ Hoằng Nghĩa nhẹ nhàng nói nhỏ, đột nhiên hung hăng ôm lấy bả vai Lê Chanh, giận dữ đánh một bàn tay lên mông của cậu nhóc, “Cậu cũng thật có bản lĩnh a!”. Cho! Cậu! Không!Nghe! Lời
Chung quanh yên ắng theo một tiếng đánh mông lanh lảnh dần dần khôi phục lại, “Cư nhiên cứu, cứu được rồi……..”. Tốc độ không thể tưởng tượng nổi, rung động không gì sánh kịp.
Ba của cô bé rất nhanh tìm được rồi, cô bé giòn giã hẹn gặp lại cùng anh trai, rất nhanh hạnh phúc nhào vào ôm ấp của ba ba. Có lẽ cô bé cũng không biết vừa rồi chính mình đã trải qua chuyện đáng sợ gì.
“Nếu không thể đảm bảo an toàn của con gái anh, xin đừng mang cô bé đi ra ngoài”. Từ Hoằng Nghĩa hừ lạnh một tiếng.
Ba cô bé xấu hổ cực kỳ, cảm thấy càng cảm kích hơn đối Lê Chanh.
Ánh sáng trắng nhỏ hướng tới Lê Chanh thấm vào làn da, thoải mái lan tỏa ra, sờ sờ miệng vết thương nhỏ của hai má, Lê Chanh lặng lẽ nghĩ thầm, thể chất tăng lên tới đủ để cứu người vốn là là có lời rồi, cho dù không có giá trị tín ngưỡng cũng là đáng giá.
Nếu có đương nhiên rất tốt (có: ở đây là giá trị tín ngưỡng á).
“Tôi cảm thấy vị nam thần trong lòng tôi đã nhường chỗ rồi, hiện tại mới hiểu được, tốt đẹp chân chính không phải chỉ ở bề ngoài, mà là mặc dù giống hình dạng chôn sâu ở trong bụi đất cũng có thể hết sức tao nhã……..”. Có người phát biểu cảm xúc như vậy, “Đột nhiên đặc biệt cảm động”.
Có người yên lặng nước mắt đầy mặt, “Tôi lại tin tưởng thế giới này”.
Trên giao lộ cửa kiếng xe khép kín, Tô Mi khuôn mặt tinh xảo ngồi trong xe, người khác có thể không biết, cô lại biết, thiếu niên này một ngày trước vừa mới lấy bản thân cứu vớt mười bốn người kể cả công nhân viên chức ngân hàng.
Bất quá tùy tiện giải khuây có thể nhìn thấy thông suốt một mặt như vậy của thiếu niên.
Cậu ta vốn như vầy sao?