Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 50 : Lấy được chứng nhận

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


“Là tính cái rắm!”. Ông lão cũng không giận, cười tủm tỉm nói: “Bao nhiêu người chen rách đầu cướp danh ngạch đó, sau này phần phân phối phần  cho cháu đúng lúc bớt đi, phần này không biết là tính cái rắm gì”.



Tống Quý An bĩu môi, gã còn liền chướng mắt, “Không hiếm lạ, lấy tài chính từ trong ra cho cháu, tự cháu đi mua dược liệu”. Gặp qua dược liệu hoàn mỹ nhất, ai còn nhìn thứ kém cỏi này nữa chứ, “Phải, liền lấy tốt nhất, kiên quyết không thể tạm bợ”.



Lão Tống trong lòng ngạc nhiên kinh ngạc một tiếng, kì quái, phải biết rằng quốc gia chuyên môn bồi dưỡng đặc biệt cung ứng dược cũng không phải là tiền có thể mua được, hơn nữa bởi vì đám dược liệu này chữa trị là cấp bậc cán bộ cao cấp trở lên, cho nên mỗi một cây dược liệu đặc biệt cung ứng đều dược hiệu kinh người, phân lượng mười phần, không ai dám làm giả. Bởi vậy mọi khi vừa nói muốn lấy phần dược liệu đặc biệt cung cấp kia phân phối trên tay nó thì nó lập tức giống như chết rồi, hôm nay trạng thái này là uống thuốc chuột à, không chỉ không cần phần dược liệu đặc biệt cung cấp kia, thậm chí yêu cầu tự đi mua?



Đương nhiên lão Tống cũng không phải người đơn giản, nhất là cháu trai nuôi bên người từ nhỏ, thằng nhóc Tống Quý An này từ trước đến nay rất quỷ quái, không biết trong lòng có cái chủ ý gì, không cần dược liệu đặc biệt cung cấp, vậy nhất định có thể tìm được thứ càng tốt so với dược liệu biệt cung cấp.



Đôi mắt ông híp lại, thản nhiên nói: “Có đồ tốt giấu giếm làm gì, là đàn ông, liền dẫn ông nội cháu đi xem đi”.



Ông nội của cháu đó không phải là ông sao, Tống Quý An thịt đau run run một chút, nửa ngày không dám hé răng, từ nhỏ gã liền hiểu được một đạo lý, vơ được thứ tốt đừng ồn ào càn rỡ, ồn ào xong tất cả mọi người đều biết, lần sau mình liền không còn cơ hội rồi. Đừng nhìn ông Tống nói tới bình thản như vậy, hôm nay vừa thừa nhận cùng ông ấy, lần tới không chừng ngay cả lông dược liệu đều sờ không được.



Ông lão nở nụ cười, “Không dẫn đi liền trực tiếp hủy bỏ danh ngạch phân phối, coi là tự động từ bỏ, ngay cả tài chính đều không có”. Không phải nói dược liệu đặc biệt cung cấp là cái rắm, trong tay không có tài chính ngay cả rắm đều không mua được.



“Ông nội, ông không thể như vậy nha!”. Tống Quý An đau khổ gãi đầu, vì tài chính vẫn là bi thương mở miệng, “Con dẫn ông đi là được……. Mấu chốt là người ta mới vừa trang hoàng xong còn chưa mở tiệm nữa, hiện tại cháu đi cũng vô dụng”.



“Đi vô dụng đó là cháu”.



Vừa nói như vậy với Tống Quý An mang vẻ mặt không muốn, ông Tống ngược lại thật muốn đi, y thuật cháu ông không tính là đứng đầu, ánh mắt cũng nhất đẳng cực tốt, lúc mới vừa bắt tay vào trung y liền đem ánh mắt nhắm ngay dược liệu nhà nước đặc biệt cung cấp, tóm không được không buông tay, lúc này có thể vì một cái tiệm dược từ bỏ dược liệu đặc biệt cung cấp, chứng minh dược liệu của tiệm này ở trong lòng cháu trai tuyệt đối không phải tầm thường.



Tống Quý An đã làm tốt dự định xấu nhất rồi, thánh thủ y học đức cao vọng trọng như ông cụ, nếu ông ấy biết nhiều dược liệu cực phẩm như vậy, đoán chừng trong một hai ngày toàn bộ viện y khoa đều biết hết, thậm chí tầng cao nhất đều chạy tới chuẩn bị chia một chén canh cùng chính mình.



Lái  xe mặt lộ vẻ xanh xao ngoặt tay lái hướng ghế phụ lái,  xoay tay lái rẽ hai đoạn quốc lộ, tắt máy, đậu ở trước cửa tiệm sơn đỏ, bảng hiệu vẫn là che kín, nhìn không ra chữ. Ông  Tống nhìn bên ngoài hai cái, lái xe hiểu ý gật đầu, từ trong ví da lấy ra giấy chứng nhận công tác nhanh như chớp chạy vào, trước đó Tống Quý An là đầu óc cứng đờ ngẩn ngơ đi thẳng tới, ông cụ Tống khẳng định không thể làm như vậy.



Tiệm dược chưa khai trương liền vẫn chưa phải là tiệm dược, cho dù muốn nhìn một chút cũng phải đánh tiếng trước một tiếng cùng chủ nhà.



Nhìn giấy chứng nhận của người tới, Phương Đức Minh lúc đầu vẫn là có chút nghi hoặc, bình thường người lớn tuổi chút cho dù chính mình không cố ý hỏi thăm cũng ít nhiều phân rõ vấn đề cấp bậc,  nếu nhớ không nhầm đặc hộ (chăm sóc đặc biệt, hộ lý đặc biệt) của cấp tỉnh  được cho là cấp cao nhất, hơn nữa khác biệt cùng chuyên gia bình thường của cục bảo vệ sức khoẻ, phàm là xưng là đặc hộ, tất cả đều là phục vụ quan chức cấp tỉnh và lãnh đạo thế hệ trước lùi về.



Loại người thân phận này có thể chạy tới trong tiệm mình sao?



Không phải là kẻ lừa đảo chứ!



Trong tiệm vừa mới nhập không ít dược liệu quý báu, khiến người ta nghấp nghé đều không phải là không có khả năng, Phương Đức Minh trong lòng căng thẳng, nhất thời chủ ý có chút bất định, nhất là sau khi dõi theo lái xe đi ra ngoài cửa thấy rõ bộ dạng của Tống Quý An, chút bất an này càng sâu rồi —— đây không phải người trẻ tuổi tới đây mấy tiếng trước sao, lúc ấy nhìn chằm chằm nhân sâm hoang dã trong tủ thủy tinh tới nước miếng đều sắp chảy ra, khó trách lại dẫn người tới.



Nhưng mà sao lại càng nhìn càng như là kẻ lừa đảo vậy? Trước cử người trẻ tới điều tra tình hình, sau đó một người già tới giả vờ thần bí, thân phận là nhân vật đứng đầu giới y học quốc gia, nói không chừng chuyện kế tiếp muốn nói chính là chuẩn bị tới thu mua dược liệu nhà gã.
Trong mười phút, cảnh sát nhận được, tin tức sở vệ sinh gửi tới, lấy ảnh chụp ông Tống trong giấy chứng nhận đối chiếu, nhất thời lắp bắp kinh hãi, hai tay trao trở về, “Làm phiền chuyên gia Tống rồi, giấy chứng nhận của ngài không có vấn đề gì”. Nói xong xoay người gật gật đầu nói với Phương Đức Minh, “Trải qua kiểm chứng, hai vị này đích thực đều là chuyên gia của sở vệ sinh, mọi người có thể yên tâm”.



Cảnh sát cực kỳ hiểu tâm lý của Phương Đức Minh, đặc hộ cấp tỉnh danh tiếng lẫy lừng chạy tới một tiệm dược chưa khai trương yêu cầu hợp tác, phản ứng đầu tiên của người bình thường chỉ sợ đều sẽ cảm thấy là kẻ lừa đảo.



Chắc là có cái gì đặc sắc đây.



Cảnh sát mắt nhìn tiệm dược nhỏ, sau này lúc mua thuốc có thể tới nơi này, tuy rằng xa chút, nhưng đặc hộ cấp tỉnh người ta đều chạy tới hợp tác rồi, chất lượng của dược liệu có thể kém được sao? Tới được trình độ này của lão Tống, tiền tài và vân vân liền không hề quan trọng, người ta chữa bệnh cầu chính là người bệnh khỏe mạnh cùng y thuật của bản thân, mua thuốc cầu chính là thuốc tốt, làm sao quản việc buôn bán, có thể làm cho loại chuyên gia cấp bậc này đề xuất hợp tác, khẳng định là bởi vì thuốc của tiệm nhà này hợp mắt người ta.



Phương Đức Minh xấu hổ tiễn cảnh sát ra ngoài, sau khi lên xe nữ cảnh sát quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên bước chân ngừng lại, “Đây không phải tiểu Từ tiên sinh sao?”. Thành phố Vĩnh An liền một cục công an lớn bấy nhiêu, xảy ra chuyện gì đại để đều mấy tổ thứ nhất tổ thứ hai đi làm, hôm nay đúng lúc là nữ cảnh sát đi làm nhiệm vụ, không nghĩ tới vào một tiệm dược xa xôi cư nhiên có thể nhìn đến thiếu niên anh hùng tiểu Từ tiên sinh.



Lúc ấy vụ án đó cô chính là ngay tại hiện trường.



Người khác không nhận ra, cô khẳng định là có thể liếc mắt một cái nhìn ra.



“Tiểu Từ tiên sinh sao lại ở trong này?”. Nữ cảnh sát tò mò hỏi, cụ thể thì không rõ nhưng cô nhớ rõ thiếu niên này hẳn là sống ở gần xung quanh ngân hàng Tuyết Hoa chứ, hoặc là chính là sống cùng Từ tiên sinh ——



Cho dù là…….Con riêng không có giấy kết hôn, nhưng thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, ai làm cha sẽ không thích?



Lê Chanh nheo mắt: “Đây là tiệm của anh rể em”. Cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu mắt nhìn thần sắc của Phương Đức Minh, không khỏi thở dài, phát hiện đối phương quả nhiên vẻ mặt rối rắm, tựa hồ đối người khác kêu em vợ mình “Tiểu Từ tiên sinh” tỏ vẻ cực kỳ…….khó hiểu.



Rõ ràng thằng nhóc này theo mẹ vợ họ “Lê” mà!!! Cho dù là trước kia theo họ cha cũng là nên họ “Lâm” chứ!!! Xin hỏi loại xưng hô “Từ” này rốt cuộc là như thế nào đi ra!!



“À, thì ra đây là……..”. Thì ra đây là tiệm dược của nhà thân thích Từ tiên sinh, nữ cảnh sát vẻ mặt bừng tỉnh, chỉ cần dính liếu tới Từ Hoằng Nghĩa, nữ cảnh sát nhất thời cảm thấy bảng hiệu che kín ngay cả chính mình đều nhìn không ra đều xa hoa rất nhiều.



Gọi nữ cảnh sát chuẩn bị lên xe, nam cảnh sát đằng trước quay đầu lại, ngay cả cửa sổ cũng chưa kịp đóng bắt đầu hưng phấn hỏi: “Đây là cái tiểu anh hùng kia à? Con trai của Từ Hoằng Nghĩa tiên sinh?’.



Lê Chanh: “…….”



Phương Đức Minh: “…….”



Tống Quý An: “………”. Ai??? Con trai của Từ Hoằng Nghĩa!!! Không phải gã nghe được như vậy chứ? Đúng rồi việc này giống như một đoạn thời gian trước gã nghe nói qua, còn tưởng rằng người nào tung tin vịt! Hóa ra là  thật!



Đảng sâm trong tay ông Tống lạch cạch một tiếng rớt xuống bàn, ông lão mặt không chút thay đổi bình tĩnh nhặt lên, chầm chậm để về chỗ cũ.